Kiềm chế, kiềm chế lại kiềm chế, loại khó nhịn này như chất độc của xương mu bàn chân, câu đến lục phủ ngũ nội tạng của người đều quay cuồng.
Từ lúc tôi bắt đầu mất kiểm soát lực đạo, khi triệu hoán Thần Hổ, hai tiểu tổ tông cũng bắt đầu ngủ say, đã lâu rồi chưa có đá tôi, giống như tích lực lượng cuối cùng để trưởng thành
Tôi mơ hồ cảm thấy khoảng khắc này gần ngay trước mắt, cái loại tâm hữu linh tê này khiến tôi thật khẩn trương, cũng trở lên có chút hoảng loạn lo lắng.
” Khởi vân, tôi cảm thấy hình như đang phát triển rất nhanh, bụng tôi giống như yên tĩnh hơn rất nhiều, bọn chúng lớn hơn rất nhiều….. Có thể đột nhiên sinh ra không?” Tôi nắm tay anh ta, căn bản không có tâm tư học bấm tay niệm thần chú và học niệm thần chú.
Giang khởi vân để tôi tùy ý véo ngón tay:” em không có tên trong sổ sinh tử, không thể tra ra thời gian chuẩn xác, nhưng linh thai và em có tâm hữu linh tê, nếu em cảm giác sắp sinh, vậy hẳn là sắp sinh…… Hai ngày này em đừng ra cửa, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi”.
” À, ngày mai tôi còn phải đến Thông Huyền Sẽ, bái kiến vị Mã Lão Thái kia, hỏi bà ấy xem có biết danh chương không”. Tôi nói nghiêm túc
“…… mộ tiểu kiều, tại sao em lại cố chấp như vậy? Khi nhận định sự việc, em đều không nghe lời đúng không?” Anh ta nhéo má tôi:” đã nói danh chương bị mất không phải lỗi của em, em vì một thứ đó mà ôm cố chấp như vậy sao?”
” Đó là thứ anh cho tôi…. Tôi rất coi trọng”. Tôi ngước mắt nhìn anh ta
Một vài sợi tóc, lông mày, mũi, môi của anh ấy, trong đêm yên tĩnh đã cùng tôi trải qua bốn mùa.
Tôi chống thân người lên, cố gắng chạm vào đôi môi lạnh lẽo đó.
Anh ấy lập tức đưa tay lên giữ cổ tôi, ấn tôi vào lồng ngực, cúi đầu xuống hôn môi.
Dùng sức rồi lại kiềm chế
Muốn cuồng bạo cắn nuốt vào bụng, nhưng rồi lại sợ tổn thương.
Cảm xúc của anh ta xuyên qua lồng ngực truyền lại đây, tình yêu mãnh kiệt bá đạo quét qua thân thể, lại giống như cùng những giọt nhỏ chảy vào xương tủy
” Tiểu kiều…..” Anh ta nhẹ giọng gọi, cánh môi khẽ chia lìa
Một sợi chỉ bạc dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng dẫn dắt đôi môi chúng tôi, làm người thẹn thùng, làm người điên cuồng.
Tôi đã chủ động hôn môi anh ấy, kiểu tâm thái giống như hiến tế, hận không thể dâng lên da thịt cốt nhục, thậm chí là linh hồn của mình, chỉ cầu có thể cùng anh ấy nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn.
” Lúc ở thành Miêu Vương, ta muốn nói…..” Hơi thở của anh ấy có chút bất ổn, lạnh lùng lướt qua môi tôi
” Muốn nói cái gì?”
“…… Khi nào, ta mới không vướng bận để có thể cùng em ở bên nhau, mà không cần nhìn ánh mắt lưu luyến của em mỗi khi rời đi, mỗi lần xoay người quay đi, ta đều cảm thấy có lỗi……” Anh ấy có chút nảy sinh ác độc, theo bên tai tôi khẽ cắn xuống dưới, âm thanh lắng xuống cổ
” Như thế nào mới gọi là không vướng bận? Hiện tại không phải đang ở bên nhau sao?”
Anh ấy cười, khẽ lắc đầu nói:” …… Không giống nhau, nếu ta không vướng bận, có thể tiêu dao tự tại, tùy ý ôm em ở trêи gối đầu, mà không phải buông ra”
” Y ~ ~ anh không chán ư.” Tôi cười cười rụt cổ.
“Chán? Ta một mình nhiều năm như vậy cũng chưa thấy chán, cùng em ở với nhau mới có mấy ngày? Muốn chán cũng phải mất ngàn năm sau”. Anh ấy khẽ cười nói.
” Chuyện đó sớm muộn gì cũng đến, nếu chán thì phải làm sao?”
“….. Chán, chỉ cần thay đổi tư thế, nằm xuống ôm em là được”.
Tôi nhịn không được cắn môi cười, anh ấy nói những lời âu yếm, tôi không có một chút sức chống cự.
》
Địa điểm công tác của Huyền Thông Sẽ ở trong thành phố là một lâu đài có tuổi, nơi được xin làm hoạt động tôn giáo, ở cửa sẽ treo thẻ bài của Thông Huyền Sẽ, còn có một vài tấm bảng biệu nhỏ, của một số đơn vị liên quan.
Như vậy là quang minh chính đại làm ” mê tín phong kiến”, thế lực phía sau của Thông Huyền Sẽ nhất định không thể coi thường.
Tăng đạo tục, ba vị chủ trì, mỗi vị sẽ chủ trì trong ba tháng, bây giờ là vị Mã Lão Thái đang chủ trì, bà ấy đã hơn trăm tuổi, mọi việc vặt đều giao cho đồ đệ xử lý, đồ đệ của bà ấy hẳn là không ít, người hầu hạ bên cạnh chính là vị nữ sĩ họ Triệu
” Gọi ta là Triệu tỷ, các ngươi muốn gia nhập hội, hay là. …” Triệu tỷ nhìn dáng vẻ như 40 tuổi, trông khôn khéo và có khả năng.
” Chúng ta có chuyện muốn bẩm báo với Mã Lão Thái, thỉnh bà ấy trả lại một thứ”.
” Trả lại đồ vật?” Triệu tỷ có điểm khó chịu:” ngươi tới cửa đòi đồ vật? Sư phụ nhà ta từ lúc nào lấy đồ vật của ngươi?”.
” Đại tỷ đừng lo lắng, chúng ta là tới tìm Mã Lão Thái làm chủ”. Anh tôi mau chóng giải thích.
Anh tôi có chút sợ hãi những nữ nhân đanh đá như này, đại khái anh tôi cảm thấy những nữ nhân này khó đối phó, bởi vì da mặt dày, mồm mép lại không buông tha cho người khác, giao tiếp thật mệt mỏi.
Triệu tỷ khẽ hừ một tiếng:” nói cho rõ ràng, ta còn tưởng các ngươi tới để gây rắc rối”.
” Tại sao? Ngươi đã từng gặp thai phụ đến cửa để gây răc rối rồi sao? Quả nhiên nhân gia đã nói, nữ nhân xinh đẹp đầu óc không được tốt lắm”. Anh tôi cười khen ngợi một câu.
Triệu tỷ cong môi cười, nói:” nam nhân phương nam các ngươi chỉ giỏi miệng ngọt dỗ dành người khác, đi thôi, sư phụ ta ít khi gặp người, còn phải xem duyên phận của các ngươi”
Cô ấy đưa chúng tôi đi vào toà nhà lớn ở sân sau, nơi mà Mã Lão Thái ở, một nữ đệ tử hơn hai mươi tuổi ra mở cửa nhà
Triệu tỷ nói:” Tề sư muội, có một nam một nữ tới tìm sư phụ để làm chủ, tinh thần của sư phụ như thế nào?”
Tề sư muội kia méo miệng nói:” sư phụ đã biết, kêu hai người bọn họ đi vào nói chuyện, còn đuổi ta ra ngoài, haizzz, hai ngươi là người phương nào? Cư nhiên để sư phụ nhìn với con mắt khác?”
Anh tôi cười nói:” sư phụ ngươi so với ngươi thông minh hơn nhiều, biết một số người không thể đắc tội”
” Hừ”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mã Lão Thái, tôi còn tưởng mình nhìn thấy xác chết khô vùng dậy. đam mỹ hài
Lão thái kia khô gầy, thấp bé, tứ chi khô quắt, ngồi xếp bằng ở trêи giường, thoạt nhìn trông như đang toạ hoá
Chuỗi hạt hỗ đào trêи tay bà ấy vô cùng nhỏ, lại cuộn quanh hai tay bà, xem cái số lượng này, đời này bà ấy đi đường âm ít nhất phải gần một trăm lần
Người bình thường bị quỷ thượng thân một lần, di chứng có thể kéo dài rất nhiều năm, có một số người bị quấn lên còn đi đời nhà ma luôn.
Mà bà ấy đi đường âm, bản lĩnh thật làm người khác kinh ngạc
” Mã Lão Thái, hai vãn bối của Mộ Gia thỉnh an ngài”. Anh tôi ngọt giọng chào hỏi.
Mã lão thái mở đôi mắt đục ngàu nhìn chằm chằm vào tôi:” danh chương….. Danh chương đã bị mấy người kia mang đi, các ngươi muốn truy tìm sao?”
” Vì sao ngài biết chúng ta muốn hỏi cái gì? Chúng ta muốn biết người nào không có mắt dám chiếm giữ danh chương của Tôn Thần Minh Phủ”
” Hừ …. Ta là một lão phù thủy, am hiểu nhất là đoán mò”. Bà ấy cười giễu cợt:” các ngươi muốn tìm đồ vật, bị người ta dùng đại thuật pháp che dấu trong ác mộng, hừ hừ, chỉ sợ tôn thần tiên gia cũng không dám đặt chân đến ….. Nghe ta khuyên một câu, nên quên đi….”
” Ngài nói mơ hồ như vậy, ngài đã từng gặp qua bao nhiêu tôn thần?” Anh tôi không tán thành cười nói
Mụ phù thủy nói, chỉ có thể tin ba phần.
Tôi nhịn không được, mở miệng nói:” ngài có thể chỉ đường cho chúng ta rõ ràng hơn không, chúng ta có đi hay không, chúng ta tự biết...”
———————