" Đình, chị, hai người bình tĩnh nghe em nói có được không? "
" Chị à, Đình không giống kẻ khác, anh ấy thật sự rất yêu em? "
" Vậy rồi em yêu hắn sao?
Linh Lan, em quên bao đời nhân ngư ta chết chính vì chỉ yêu con người không? "
Kha Mỹ hoàn toàn gạt bỏ ngoài tai lời nói, tiếp tục tấn công, Hạo An và lính trong đại điện đã cầm gươm thủ thế, chỉ cần người đàn ông kia bị thương họ sẽ giết nhân ngư này ngay.
Trong mắt họ, chỉ có đại đế tôn kính, hoàng hậu biển cả hay công chúa đều chẳng là gì. Linh Lan nhìn tình hình mà lưng túa mồ hôi lạnh đầm đìa, buộc lòng quỳ xuống, van xin.
" Hai người làm ơn dừng lại đi!!! "
" Linh Lan! "
Kha Mỹ có sao cũng không chập nhận, dùng vuốt tấn công mù quáng, người đàn ông kia toàn né, dùng hết sức có thể mà né.
Đến khi không chịu đựng được nữa hắn lại tóm Kha Mỹ, cưỡng chế khóa tay, dùng chân đá vào người cô, văng ra cả 3m.
" Chị à "
Linh Lan hoảng hồn, vừa đứng dậy chạy đến đỡ người liền bị Kha Mỹ kẹp chặt bắp tay nhỏ bé, ánh mắt trở nên quỷ dị. Trong chớp mắt, cô giựt đứt sợi dây chuyền trên cổ đập xuống đất.
Một cổ khói trắng nhanh chóng tản ra trong không khí, người trong đại điện phản ứng rất nhanh bịt mũi, thế nhưng vẫn không kịp.
Từng người từng người chau mày đổ gục ra sàn, thứ khói này làm tất cả mê mang, nó chỉ có tác dụng với con người, Linh Lan và Kha Mỹ đều tỉnh táo.
Lãnh Đình chống cự với thuốc mê kịch liệt, ý chí của hắn rất mạnh mẽ, hắn gồng cơ toàn thân để lấy bình tĩnh, dứt khoát dùng gươm cắt một đường vào chân chảy máu, để cơn đau kích thích não bộ không rơi vào hôn mê.
Kha Mỹ lợi dụng đang chiếm ưu thế tấn công hắn, móng vút sắc nhọn nhắm vào cần cổ rắn chắc mà cứa.
May mắn, Lãnh Đình còn đủ tâm trí né đòn, Linh Lan hấp tấp chạy đến kéo người Kha Mỹ ra xa, cô ôm lấy người đàn ông đang chao đảo, xướt mướt kêu khóc.
" Chị à, dừng lại đi! Em không về, em không về nữa "
" Nếu chị còn ép thì em thà chết chung với anh ấy! "
" Linh Lan... "
Kha Mỹ tức giận thật sự, sức lực của cô mạnh hơn rất nhiều so với Linh Lan, một phát vương tay kéo cô gái nhỏ ra xa người đàn ông.
" Tiểu Lan... "
Hắn với tay giữ người không thành công, thuốc từ chiếc vòng cổ có tác dụng quá mạnh, hai mắt dần mờ đục.
Đây vốn không còn là thuốc mê bình thường nữa, cơ thể hắn mạnh mẽ đến mức phi thường mà không thể chống chế lại thứ thuốc ấy.
- Xem ra gặp phải mê dược của nhân ngư rồi
Thần trí của hắn bắt đầu không tỉnh táo, sinh ra ảo giác, biển cả nhấn chìm đầu óc hắn, thanh gươm trong tay cắm thẳng xuống sàn. Hắn khụy gối mơ hồ nhìn được bóng người con gái hắn yêu đang bị cưỡng chế kéo đi.
Trong tiềm thức còn chút tỉnh táo, biết muốn đánh với nhân ngư chỉ có vu sư, nhưng hiện giờ hơi sức của hắn đã yếu đi không thể phát ra âm thanh gọi vu sư, thuốc mê ngấm vào từng mạch máu, hắn ngất lịm ngay tức thì.
Chưa được lâu, tiềm thức dần dần khôi phục, hắn mở to mắt nhỏ, đồng tử đen láy co rum thu vào khung cảnh. Vu sư khoác đồ đen phục tùng đã quỳ rạp quanh hắn, đám người trong điện vẫn còn mê mang nằm sải dài trên đất.
Ngay cả Hạo An theo hắn chinh chiến nhiều năm, mạnh hơn kẻ khác cũng không chống cự được, một vu sư đỡ người hắn ngồi dậy, cung kính.
" Đức vua, ngài ổn chứ? "
Hắn gật đầu hời hợt, nhận ra chín vu sư đã cứu mình thoát một kiếp, giữa hắn và vu sư từng ký kết hiệp ước, vu sư cả đời phục tùng cho hắn, đảm nhận trọng trách bảo đảm an toàn mạng sống của hắn. Đương nhiên, hắn gặp nạn những vu sư này sẽ cảm nhận được đức vua tôn quý xảy ra chuyện, bắt buộc họ phải có mặt ứng cứu.
" Mau...đuổi theo họ "
Đầu óc còn chút choáng váng hắn chẳng màn, gấp gáp đứng lên truy đuổi, vu sư thân ảnh lướt nhanh như chớp, chốc lát đã bỏ hắn ở phía sau.
Kha Mỹ kéo Linh Lan ra tới cổng lớn liền bị lính chặn lại, không một chút sợ hãi cô dùng móng vút tấn công. Là nữ nhân ngư, nhưng khả năng chiến đấu của cô không hề kém cạnh bất cứ nam nhân ngư nào, ra tay dứt khoát đoạt mạng từng tên.
Mặc cho Linh Lan đang gian nan giãy giụa, vẫn bị cô cường thế kéo đi.
" Đứng lại "
Giọng nói hùng hồn, Kha Mỹ xoay người nhận ngay pháp thuật của vu sư đánh vào ngực, ngã ra đất nôn khan máu.
" Chị à "
Linh Lan kinh hồn khiếp đảm đỡ lấy Kha Mỹ, còn chưa kịp phản ứng thanh âm quen thuộc văng vẳng vang đến.
" Tiểu Lan! "
" Đình! "
Cô lập tức quay đầu ra sau, Lãnh Đình như thế mà đã thoát khỏi thuốc mê của Kha Mỹ, còn đang khẩn trương chạy đến chỗ cô.
Cánh tay mềm mại buông ngay người phụ nữ, tiểu công chúa chạy bạt mạng về phía người mình yêu, cơ mặt cười tươi hớn hở chốc chốc vụt tắt ngay tức khắc.
Vu sư xuất hiện cùng hắn, đây là những kẻ mang sức mạnh phù thủy mà nhân ngư sợ nhất, nhìn thấy họ Linh Lan run rẩy dừng hẳn bước chân, quay đầu hướng mắt lo lắng về phía Kha Mỹ đang lồm cồm.
" Đình, đừng làm hại chị ấy! Đó là hoàng hậu của biển cả đó "
Thanh âm rưng rức sợ sệt, linh cảm không ngừng mách bảo chuyện xấu, Linh Lan đứng yên ở đó dang tay che chắn cho Kha Mỹ đang bị thương.
Lãnh Đình đương nhiên sẽ không làm hại nhân ngư kia, người hắn muốn là tiểu công chúa, liền vương tay kêu gọi.
" Tiểu Lan, về với ta "
" Đình... "
Linh Lan do dự một lúc, hạ quyết tâm về với người mình yêu, hai chân mảnh khảnh sải bước tức thì về phía người đàn ông.
Bất thình lình, cánh tay mềm yếu bị giữ lại.
" Em không được theo hắn "
Kha Mỹ dứt khoát giữ ngươi, biết sức mình không thể đánh lại vu sư, cô cắn răng giựt tróc vẩy cá, bóp chặt trong tay. Vẩy sắc bén cứa đứt làn da mỏng, máu chảy như suối, cô lẩm bẩm trong miệng thuật truyền âm.
- Linh Tửu, em và Linh Lan ở đây, mau dâng sóng đến đây
Dưới đáy đại dương Linh Tửu luôn cầm vẩy của Kha Mỹ tức khắc nhận tin báo, nghe được giọng còn thấy được tình hình, không một chút chần chừ vị vua của đại dương mang theo đinh ba, mang theo biển cả lên đất liền.
Tiểu công chúa khi này nhận ra Kha Mỹ truyền âm gọi anh trai, hoảng hồn can ngăn.
" Đừng chị à, đừng gọi anh ấy, đừng dâng sóng, người ở đây vô tội "
Thế nhưng, mọi chuyện đã muộn, chỉ trong chốc lát liền có tiếng hỗn loạn của chim chóc, bầu trời tối đen như mực, sấm sét đánh vang khắp nơi như kéo bão.