Da thịt mẫn cảm bỗng thấy dễ chịu như trở về với biển cả, Linh Lan hé mở đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp, tỉnh dậy trong vòng tay của người đàn ông.
" Em tỉnh rồi à? "
Giọng nói trầm thấp bao trùm phòng tắm yên tĩnh, hình bóng quen thuộc dần dần hiện rõ, gương mặt lãnh khốc cúi xuống nhìn cô gái bằng ánh mắt sắc lạnh.
" Lãnh Đình!!! "
Linh Lan hốt hoảng, bạo quân đang bế cô trong bể nước, toàn thân cô và hắn đều trần truồng hòa vào lòng nước mê mong.
" Buông ta ra! "
Cô hoảng sợ quơ loạn hai tay, trong chốc lát liền truyền đến cảm giác mệt lã khiến toàn thân mất sức dần, giãy giụa cho có hình thức.
" Em đừng quậy, ta tắm cho em, không nghe là đừng trách ta ác "
Hắn gằn giọng uy hiếp, cô gái sau một đêm bị hắn hành hạ ám ảnh đến mức không dám phản kháng lại.
" Đừng giết ta... "
Thanh âm yếu nhược đáng thương, tay chân bủn rủn xụi lơ, đầu óc lấp đầy những cảnh máu me kinh hãi.
Ám ảnh làm cho tiểu công chúa không nhớ nỗi từng chi tiết ghê rợn, một màu đỏ rực tựa hồ biển máu ập đến như thủy triều khiến cho từng tấc da thịt nhạy cảm run lên bần bật.
Cô quý trọng sinh mệnh của bản thân không ngừng sợ hãi trong tay người đàn ông, đến thở cũng chẳng dám chứ đừng nói chi nhúc nhích.
" Linh Lan ngoan, ta không bao giờ giết em "
Hắn giữ nét ngoài lãnh khốc và ánh mắt chết chóc dọa cô gái, cứ thế kì cọ thân thể cô sạch sẽ rồi quấn cô vào tấm khăn lớn mang vào trong.
Chiếc giường lớn vẫn hoa lệ thơm tho, hắn đặt cô ngồi lên đùi, vẻ ngoài đáng sợ không còn nữa, hắn lại ôn nhu như mọi khi nhưng tiểu nhân ngư vẫn dè dặt xa lánh.
Ngồi trong lòng hắn mà như ngồi trên đống lửa, thân nhiệt chốc chốc tăng cao mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa sau lưng.
Cửa sổ len lỏi vào những tia sáng, bình minh cũng dần lên cao, Lãnh Đình ôm tiểu mỹ nhân ngư dịu dàng vuốt ve nước da mịn màng, thấp giọng hỏi.
" Em còn đau không? "
Hắn áp tay vào bụng dưới của cô, ánh mắt cuồng si hàm chứa những tia sủng nịnh, Linh Lan sợ hãi không dám nói, chỉ gật đầu thể hiện cơn đau trong người.
Chỗ đó của cô vẫn còn nhức nhối, ê ẩm khó tả, có lẽ là do hắn cường bạo quá mức.
Hai đùi ngọc vì đau mà khép chồng lên nhau, hắn lo lắng cho cơ thể yếu nhược, sớm đã chuẩn bị thuốc và thức ăn, đích thân hầu hạ cô như mọi khi.
Hắn đút cô ăn, cô không dám chống đối, hắn thoa thuốc ở chỗ đó, mặc đồ cho cô cũng chẳng dám nhúc nhích.
Trong đầu cô bây giờ toàn sợ hãi, ám ảnh cảnh tượng hắn giết nhân ngư, còn có cả cảnh hắn cưỡng ép cô thuộc về hắn, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra.
" Em vẫn không khuất phục? "
Người đàn ông biết rõ cô còn tia ý chí chống đối, ngón tay mát lạnh lướt qua mặt trực tiếp quẹt đi nước mắt quý giá.
Linh Lan mím chặt môi xoay mặt không muốn nói, tự nhiên hắn lại bế xốc cô lên cao rồi lại đặt ngồi lên đùi lần nữa, tà tứ nói.
" Em không chịu gả, định để con sinh ra không có cha sao? "
" Con? "
Mắt ướt mở to chấn động, hắn nói đến " con " có nghĩa là gì chứ?
Cô không hiểu hàm ý của hắn, đang khóc vì một lời nói mà nín hẳn, cô nuốt khí lạnh mấp máy môi run run, hỏi.
" C...on...là...sao chứ? "
" Là con của chúng ta
Em và ta đã làm gì em còn không nhớ sao?
Em cướp đời trai của ta, quan hệ với ta tất nhiên sẽ có con "
Hắn mặt dày vô sỉ đổ lỗi cho cô gái, mở miệng cười cười vô pháp vô thiên, vương ngón tay lạnh lẽo sờ vào bụng cô, ấn ấn vào nơi rất gần chỗ nhạy cảm, bộ dạng như một thiếu niên ngả ngớn bất lương.
" Nói không chừng...bây giờ em đã mang thai rồi đấy "
Thanh âm thở thô nặng của hắn làm cô cảm thấy nguy hiểm, toàn thân lạnh toát mồ hôi hột hoảng hồn gạt tay hắn ra phản bác.
" Không thể nào, con người và nhân ngư làm sao có thể... "
" Sao lại không? Em cũng đã hóa người rồi, quan hệ với ta được thì sao lại không có con với ta! "
Người đàn ông tỉnh bơ đáp, hắn nhẫn tâm tới mức lừa một cô gái ngốc nghếch không hiểu biết về loài người, tinh thần còn không ổn định.
" Không, không đâu... "
Linh Lan khóc xướt mướt phủi bỏ, hai tay gấp gáp ôm lấy chiếc bụng nhỏ bé, phe phẩy đầu không thể tin cô vừa bị hắn cưỡng đoạt còn có mang với hắn.
Cô há miệng khóc nức nở như đứa trẻ, trân châu bóng bẩy rơi xuống mặt đất * lạch cạch *, hắn nghe lại rất vui tai, nhồi nhét vào đầu cô những điều tàn độc.
" Em còn không chịu làm vợ ta thì con sinh ra sẽ bị vứt đi...
Công chúa cao quý ngủ với đàn ông nhân loại, sinh ra con của nhân loại...có nhân ngư nào chịu lấy em nữa không? "
" Ngươi hèn hạ! "
Cô thẹn quá hóa giận mắng, không làm chủ được hành động đấm vào ngực hắn, đầu óc đơn thuần dễ dàng bị hắn lừa gạt.
" Tại em không cho ta tử tế trước
Với lại em cướp đời trai của ta thì phải chịu trách nhiệm với ta "
" Ta cướp của ngươi khi nào? Đồ bạo quân là người cưỡng đoạt ta, ngươi giết tộc nhân của ta! "
Hắn làm cô tức điên lên, bùng nổ ấm ức ra ngoài quên cả sợ, nghiến răng nghiến lợi phản bác.
Hai tay làm loạn nhanh chóng bị hắn cưỡng chế tóm chặt, khuôn mặt anh tuấn mím cười âm lãnh, giọng nói có phần vặn vẹo rít qua kẽ răng.
" Còn hai nhân ngư đang bị nhốt, công chúa có muốn thấy xác của họ không? "
Đôi mắt sắc bén hàm chứa tia hung ác nham hiểm dọa tiểu công chúa rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn nói.
Người đàn ông tâm cơ thao túng tâm lí cô rất dễ dàng, vài câu liền thấy được cô sập bẫy, hắn dần buông lỏng bàn tay hữu lực đang giam cầm, thong dong vướng tới vân vê ngón cái trên má hồng nhiễm nước, chậm rãi dụ hoặc.
" Nào, ngoan ngoãn gả cho ta đi, cho ta một cơ hội chứng minh tình yêu được không? "
Linh Lan ấm ức, ngu dốt bị lừa hết lần này đến lần khác, nghĩ đến tính mạng của hai nhân ngư kia còn trong tay hắn, cô không thể để họ hy sinh.
Cộng thêm, thân xác tôn quý của một công chúa đã bị hắn vấy bẩn, còn đang mang con hắn. Cô thực sự sợ hãi những lời đe dọa miễn cưỡng nhu thuận.
" Muốn ta cho ngươi một cơ hội, vậy ngươi phải cho ta tự do, không được nhốt ta trong căn phòng này nữa
Đồng thời thả hai nhân ngư kia ra "
Chỉ chờ có thế, Lãnh Đình lập tức phản ứng, đôi mắt lóe lên hy vọng bắt lấy thời cơ yêu cầu.
" Em đồng ý gả cho ta? "