" Hầu...hầu nữ gì chứ? "
Linh Lan bị dọa sợ lắp ba lắp bắp, bọn chúng nhìn cái eo nhỏ trắng muốt mà nhỏ nước dãi, đường cong yểu điệu của cô trong đồ Ba Tư quá mê người, chúng bắt đầu táy máy tay chân, đụng chạm vào cơ thể cô.
" Tránh ra, làm gì vậy? "
Tiểu công chúa hoảng sợ hất tay từng tên một, gian nan tìm cách thoát khỏi sự bao vây.
Nếu là trước kia cô sẽ không phân biệt được đây là sàm sỡ, nhưng ở thế giới này lâu, được học nhiều điều cũng đã phân biệt được những việc dơ bẩn.
Bọn đàn ông này càng lúc càng lấn nước, còn sờ cả vào eo cô, chúng mặc kệ cô kháng cự mỗi tên hai tay thỏa thích chạm.
Cơ thể của cô ngoài bạo quân kia, không có một ai được phép đụng vào, cô nổi điên tát thẳng vào mặt một kẻ say rượu, quát.
" To gan, ta là sủng phi của đại đế South mà ngươi dám hỗn xược "
Từng câu từng chữ nói ra trong vô thức, mấy gã này đang say chẳng biết trời cao đất dày, thấy cô dám lớn tiếng một tên trong đó thô bạo túm lấy tóc cô.
" Con nô tì, dám nói chuyện với tao bằng giọng đó?
Rõ ràng mày mặc đồ Ba Tư mà hoang tưởng mình là sủng phi của đại đế, mày nghĩ tao chưa thấy sủng phi của đại đế à? "
Một mảng da đầu bị ghịt đau đớn, hắn hùng hổ hét vào tai cô, cả đám đều bị rượu làm mất khống chế, không đủ tâm trí suy nghĩ lời nói.
Linh Lan duỗi tay đánh vào người gã nắm tóc, đau đớn giãy giụa.
" Buông ra! "
" Câm! "
Hắn giựt ngược tóc cô lên cao, làm cho cô phải nhỏm chân nương theo, khóe mắt cay xòe, cắn môi đau đớn.
" Buông ra đồ khốn nạn "
Bọn chúng thô bạo xúm đến kẻ thì giữ tay, kẻ thì tát mặt cô không khoan nhượng.
Lần đầu tiên cô bị đánh, má đỏ ửng đến mức dâng lệ, khăn che mặt bị bọn chúng giựt mất, nhìn thấy dung nhan mỹ miều tất cả điều điêu đứng.
" Mỹ nhân, mỹ nhân kìa "
Chúng hả hê cười như vớ được vàng, là lần đầu thấy người đẹp, đẹp ngoài sức tưởng tượng, một bên má bị đánh ửng đỏ càng đẹp hơn.
Tên nào tên nấy rượu vào làm tăng tâm dơ bẩn liền cưỡng chế kéo cô đi.
" Buông ra, lính, lính đâu! Ta công nương của đại đế "
Linh Lan kêu gào, tiếng la thất thanh truyền đến vài tên lính gác ở khu gần đó, mặc dù không nghe rõ nhưng họ vẫn chạy đến.
Phát hiện cô gái đang bị lôi kéo thì xông vào căn ngăn, nhưng những tên Ba Tư này đã bị rượu làm cho mất lí trí, còn đang mê mẩn sắc đẹp của cô gái, sao có thể bỏ qua.
Chúng rút gươm chém nhau với đám lính, giết không kiêng nể, ánh sáng của lưỡi gươm lên trong giây lát, máu bắn tung tóe khắp nơi, xác người ngã xuống làm cho Linh Lan chứng kiến kinh hãi.
Một người lính may mắn chạy thoát nhanh chóng đi báo tin.
Tiểu công chúa bị kéo vào phòng riêng của bọn cặn bã, chúng vật cô ra sàn, sợ chúng nguy hại đến cái thai, cô run rẩy như lá rụng mùa thu, ôm bụng giật lùi van cầu.
" Đừng, đừng qua đây, đừng chạm vào ta "
Nước mắt vòng quanh khóc loạn, trong nháy mắt thành trân châu bóng loáng, rơi xuống mặt sàn thanh thúy, cả đám chấn động kinh ngạc, bấy giờ mới tỏ cô là nhân ngư.
" Hèn gì đẹp đến vậy, từ giờ mày là của bọn tao "
Có nhân ngư xinh đẹp, còn có cả trân châu quý giá, chúng làm sao có thể bỏ qua cho cô gái, điên cuồng nhào vào xé từng tấc vải trên người cô.
Tiếng hét thảm thiết vang ó phòng, trong lúc hoảng loạn tay cô vớ được một con dao vắt ở hông một tên, thẳng thừng rút ra đâm chết hắn.
Máu bắn vào mặt làm đầu óc cô càng thêm hoảng, hắn nôn thẳng máu xuống ngực cô, tay chân cô căng thẳng đá hắn ra.
Xác người tuôn máu nằm một bên, Linh Lan cầm chắc con dao trong tay, luống cuống dùng vải rách che thân thể, nhưng chẳng được gì bởi chỉ toàn mảnh vụn tả tơi.
Mấy tên kia đứng hình vài giây rồi nổi máu xung thiên, thấy cô dám giết người chúng rút gươm chuẩn bị chém chết cô.
" Con tiện nhân "
" Á!!! "
Linh Lan nhắm mắt chĩa dao ra trước, tia sáng lóe mắt vụt qua, âm thanh vút cao chợt vụt tắt.
Trong nháy mắt mấy tên hùng hổ cầm gươm đã bị chém chết từ đằng sau, bóng người cao lớn phủ kín phòng.
Lãnh Đình kịp thời đến cứu nguy cho cô gái, là hắn vung gươm chém những tên cặn bã không kịp phòng bị. Đi sau vừa có người của hắn vừa có cả hoàng tử A Lạc Đô đi theo.
A Lạc Đô kinh hãi trước hành động dứt khoát của Lãnh Đình, một nhát chém chết ba người, hắn còn chưa kịp định thần thì nhan sắc mỹ miều của cô gái co ro lọt vào mắt hắn.
- Đẹp, đẹp thật, là nhân ngư
Hắn cũng đã biết được thân phận của sủng phi mà bạo quân sủng ái, bất giác lóe lên tia ham muốn nhưng không thể hiện ra.
Lãnh Đình tận mắt chứng kiến thân cô gái không mảnh vải run rẩy cầm dao khiến hắn điên máu cắm gươm vào một cái xác.
" Tiểu Lan "
" Đừng, đừng chạm vào ta "
Tiểu công chúa còn rất hoảng, cầm dao đâm loạn.
" Tiểu Lan, bình tĩnh, ta đây, đừng sợ ta giết chúng rồi "
Người đàn ông cố gắng hạ mình ôn nhu khuyên nhủ, thấy cô dần dần thu dao, hắn cởi khoác bào chậm rãi tiến đến trùm lên người cô, còn chưa kịp ôm người bụng liền truyền đến cơn đau dữ dội.
" A... "
Lãnh Đình nghiến răng, hơi thở thô nặng tức thì, dưới bụng hắn là con dao của Linh Lan đâm vào.
" Không được chạm vào ta "
Tâm trí cô bị ám ảnh quá mức, mất khống chế dùng dao đâm hắn, máu chảy kinh hãi xuống bàn tay trắng tinh như ngó sen. Cô chẳng còn chút cảm nhận nào nữa, đôi ngươi đen láy chỉ toàn hình ảnh máu đỏ thành sông, run rẩy khóc lóc.
" Tiểu Lan, là ta, Đình "
Hắn hít thở khó khăn, cố nhịn cơn đau giữ lấy bàn tay đang đâm dao, giải thích.
Thanh âm trầm thấp quen thuộc, tia cảm giác ấm áp phủ lấy cơ thể yêu kiều, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, tiểu công chúa ngước mắt nhìn lên, là người đàn ông luôn bảo vệ cô, thời khắc này cô đã cũng nở nụ cười.
" Đình "
Cơ mặt hớn hở nhanh chóng vụt tắt bởi cô nhìn thấy chính mình đã đâm hắn, hoảng hồn buông tay đỡ lấy hắn.
" Đình, Đình "
" Người đâu, mau truyền ngự y "
A Lạc Đô to tiếng gọi, hắn bây giờ đang ở trong địa bàn của bạo quân, người của hắn dám đụng vào bảo bối của kẻ kia, e là lần này khó sống.
Lính đã bao vây khắp cung điện, hắn không thể chống đối, nhu thuận theo tình hình để giữ mạng.
Hạo An vừa nhận tin gấp rút chạy tới, kinh hãi với cảnh trước mắt.
" Đức vua "
Anh chạy xộc vào trong, khụy gối nhìn vào vết thương trên bụng của người đàn ông, con dao dã đâm lút cán, máu chảy không dứt.