Mai tóc đen mượt theo tiếng hát chuyển dần sang sắc kim sa, óng bởi ánh nắng xuyên qua cửa kính. Linh Lan yểu điệu trước mắt Lãnh Đình như vũ công gợi tình, cánh tay mềm mại trắng tinh như ngó sen khẽ lướt trên khuôn mặt của hắn, vuốt một đường dọc từ gò má săn chắc xuống cần cổ cứng cáp lại di chuyển ngược lên.
Ngón tay mát lạnh chạm vào chiếc cằm tinh tế của hắn, tiếng hát của cô mê li vang khắp phòng kín, từ trong đôi ngươi đen láy toàn chứa đựng hình ảnh cô gái mê hoặc hắn.
Nụ cười quỷ dị trên môi dần lộ rõ, Linh Lan sau khi cất tiếng hát xong thì cũng là lúc nhìn thấy Lãnh Đình cả người đờ đẫn mơ hồ. Cô thu lại bộ dáng mê hoặc cả tóc cũng trở về màu đen thuần túy, ghé sát vào tai của hắn, thì thầm.
" Ta lệnh cho ngươi đưa ta ra khỏi nơi này "
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, Linh Lan vui sướng dâng lên tia hy vọng.
Mị thái của người đàn ông tối đen, cúi đầu vương tay nắm lấy cổ tay bé nhỏ như chuẩn bị dẫn cô rời khỏi.
- Đúng là ngây thơ
Hắn đột nhiên ngẩng mặt cười ngả ngớn như một kẻ bất lương làm cô gái nhỏ hoảng hồn, một lực mạnh kéo cô ngã nhào vào lồng ngực của hắn.
" Á "
Cô ngã úp mặt còn chưa kịp định thần thì tóc lại bị túm giựt ngược đau đớn, cánh tay hữu lực bất thình lình tóm lấy cần cổ mềm yếu, hắn gồng nhẹ cơ bắp cô liền cảm thấy khó thở la lên.
" Buông ra! "
Hai tay yếu nhược quơ quào loạn xạ, hắn cường bạo siết chặt bàn tay mạnh mẽ như muốn lấy mạng cô.
Thiếu đi dưỡng khí làm hai mắt đẹp đẽ hoa dần, hơi nước trong mắt phiếm hồng, hô hấp trở nên khó khăn khiến cô liên tục há miệng thoi thóp, hai tay mất khống chế vô tình chạm vào ngay trước ngực hắn bóp bóp, cào cấu bằng cả sức lực.
Hắn trào phúng thoải mái " hừ " lạnh, không hề dùng lực mạnh mẽ như muốn giết người, căn bản kẹp nhẹ làm cô hoảng sợ hăm dọa cô.
" Em nghĩ ta là ai mà có thể dễ dàng bị giọng hát của em mê hoặc?
Em đừng quên ta đã giết hàng hà quỷ thần, nhân ngư cũng không ngoại lệ "
Một lực bóp mạnh mẽ làm nước mắt sắp trào tuông ngược vào tâm, hắn thật sự thất vọng khi có lòng trả giọng nói lại bị cô tàn nhẫn thôi miên.
" Ưm...buông ra... "
Tiểu công chúa ra sức đánh đấm, đá loạn hai chân theo bản năng, hắn thả tay làm cơ thể mềm mại vô lực ngã tự do lên giường.
Linh Lan ôm cổ mình ho lên sặc sụa, không thể tin vào những gì đang diễn ra, rõ ràng cô nhìn thấy hắn đã bị cô mê hoặc sao lại có thể lấy lại ý thức?
Cô gái sợ hãi giật lùi vào một góc, mồ hôi hột túa ra đầm đìa từ trán đến người, cô vớ lấy chiếc gối quăng thẳng về phía hắn.
" Bạo quân, đừng có lại gần ta! "
Hết chiếc gối này đến chiếc khác, hoa tươi bên trên bị cô với lấy quăng luôn vào người hắn.
Một thứ hắn cũng không tránh, hứng hết sự ghét bỏ của cô gái, ánh mắt phán xét nhắm thẳng vào cô, ngậm cười ngặt nghẽo. Hắn rất muốn cùng cô bình tĩnh nói chuyện nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ....
" Em chửi hay nhỉ?
Cho em có lại giọng nói là để chửi ta sao? "
Hắn cười nhạt, cư nhiên mà bò tới chỗ tiểu công chúa, mắt xếch vừa nóng vừa lạnh như rực lửa tỏa ra ác cảm dọa cô tay chân mềm nhũn quay người chạy trốn.
" Á "
" Chạy đi đâu? "
Cánh tay mạnh mẽ vương tới tóm lấy eo nhỏ thu yếu kéo lại, cô bị hắn vật ra giường, lập tức giam cầm hai tay không yên phận. Hắn phủ thân tráng kiện lên khóa thân cô chẳng thể nhúc nhích.
Vẻ mặt nham hiểm khiến đầu óc cô bấn loạn khóc điếng, nước mắt sợ hãi rào rạt chảy ra, cô há miệng lớn kêu than.
" Buông ta ra! Bạo quân "
" Im! Ta đã làm gì em? "
Giọng nói gắt gỏng lùng bùng lỗ tai, cô gái nhỏ im bặt tức thì bởi cái bá khí ghê rợn.
Căn phòng rộng lớn đột ngột yên tĩnh phát ra tiếng khóc nhu hòa dễ nghe, cô nằm im không giãy giụa Lãnh Đình cũng hạ hỏa, biểu tình trên khuôn mặt thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Hắn dịu dàng đỡ tiểu công chúa ôm vào lòng, xoa xoa tấm lưng bé nhỏ, ôn nhu nói.
" Linh Lan, đừng sợ, ta thật lòng yêu em, ngoan ngoãn ở lại làm vợ ta, em muốn cái gì ta cũng có thể cho em "
" Ta muốn về nhà... "
Tiểu công chúa uất ức ngồi trong lòng hắn thút thít, mất tự chủ vẫn còn cào cấu vào trước ngực hắn.
Đến tột cùng cô vẫn không hiểu phong tình, tàn nhẫn từ chối tình cảm của hắn, có như thế nào cô cũng không chấp nhận làm vợ của một con người, còn là một kẻ từng lừa dối cô.
" Ta muốn về, ngươi cho ta về nhà đi, Lãnh Đình "
Cô kêu khóc như hoa lê sau mưa, hắn tuyệt nhiên không động tâm, cô từ chối tình cảm hắn, xa lánh hắn chỉ tổ làm bản tính chiếm hữu trong hắn tăng lên.
" Đây là nhà của em, suốt đời em chỉ có thể ở đây "
" Con người và nhân ngư không thể ở bên nhau! Các người làm sao xứng? "
Linh Lan mang thành kiến nặng nề về khoảng cách hai chủng tộc, kịch liệt phản đối.
Cô luôn ghi nhớ lời dặn truyền lại nhiều đời, con người chẳng thể nào dung hợp với nhân ngư, tuổi thọ hay tài năng đều không bằng, huống chi kẻ này từng lừa cô.
" Xứng! "
Hắn mạnh dạn bác bỏ định kiến, dùng sức nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo, miễn cưỡng cô phải nhìn vào ánh mắt cuồng nhiệt có chút thất thần, hồ mê loạn ngữ, nói.
" Không ai xứng với em ngoài ta
Ta là đại đế đại lục, từ cấp bậc đến tài hoa ta đều hơn những nhân ngư giống đực
Em là công chúa của đại dương chỉ có thể làm vợ ta, kẻ nào dòm ngó em ta sẽ giết hắn "
" Không, ta không lấy ngươi!
Ngươi đến tột cùng tại sao phải bức ép ta? "
Linh Lan hất cầm tinh tế rời khỏi tay hắn, mất mát luyến tiếc.
" Ta yêu em...thật sự em không hiểu sao? "
Hắn liếm môi chua chát, đã nói trắng ra thế nhưng cô gái một lòng vẫn cự tuyệt.
" Không, ta không muốn...ngươi không xứng với ta...
Ta không cần tình yêu của nhân loại, bọn ngươi rất ác, sớm muộn cũng sẽ biến ta thành bọt - biển! "
" Bọt biển? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút châm biếm, hóa ra cô gái đơn thuần này ám ảnh những câu chuyện về người cá yêu con người.
Hắn cũng từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ tin kết cục của tình yêu xuất phát từ trái tim chân thành sẽ thành bi kịch.