Thanh âm trầm thấp, Lãnh Đình với tay để cách tóc cô gái nửa tấc, rất muốn ôm cô thật chặt, sung sướng đến độ suýt nữa lộ tẩy.
Hắn cố điều chỉnh cảm xúc, mệt mỏi buông lỏng người mặc tiểu công chúa ôm cổ hắn khóc lóc, không ngừng nói.
" Ta không lừa, lời ta nói là thật, chỉ cần ngươi sống muốn gì ta cũng làm "
Ở nơi người không nhìn thấy hắn cười lên rất tà tứ, làn môi bạc mấp máy mãnh liệt, thập phần hưng phấn chưa từng có. Thế nhưng, hắn vẫn tàn nhẫn diễn kịch làm cô sợ.
" Thật sự gả cho ta? "
Ngoài mặt cười thương tâm đầy mất mát bi ai, mắt nhỏ ngấn lệ sầu, đây là đầu hắn giả vờ như sắp khóc, cố gặng cho hơi nước lúng liếng ngập lóng lánh lên.
Tiểu công chúa ngây thơ, tâm tư đơn thuần, cũng chưa bao giờ thấy qua nét mặt bi thương này của người đàn ông chốc chốc bị lừa tin răm rắp. Sợ hắn như thế là lời trăng trối, cô chẳng kịp nghĩ ngợi, gật đầu lia lịa, hấp tấp đáp.
" Phải, ta gả, ta sẽ xin Linh Tửu, anh ấy sẽ làm chủ hôn cho chúng ta
Ta công chúa của đại dương, người ta lấy phải là Đình Đình
Chỉ có đại đế của 6 đại lục mới xứng với ta
Ta không cần nhân ngư nào hết! "
Cô bật dậy kéo tay hắn tự nhiên đặt vào trước ngực nở nang, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức đã loạn nhịp. Nước mắt không cầm được rơi lách tách, không biết đã có bao nhiêu trân châu phủ lên chiếc giường.
Chúng sáng bóng, lấp lánh bởi ánh nắng bên ngoài chiếu rọi, soi rõ mị thái yêu kiều của cô gái.
" Đình, có nghe không? Tim ta đập rất loạn...không biết...
Ta thật sự không biết...ta không nhớ nổi...từ khi nào đã rung động rồi "
- Rung động thôi sao?
Như thế vẫn chưa đủ, ham muốn trong tim quá nhiều, có thể lấp đầy biển cả rộng lớn, hắn không muốn bản thân chịu thiệt như vậy chỉ để nghe cô nói " rung động ".
Hắn vương tay dùng sức kéo tiểu công chúa lại gần, sát vào môi bạc thì thầm.
" Tiểu Lan có yêu ta không? "
Còn lí nhí thêm vài từ " ta sắp chết rồi... " hù cô gái dồn dập.
" Yêu! Yêu, ngươi muốn ta yêu ta sẽ yêu, đừng chết "
Linh Lan đáp một cách quýnh quáng, toàn thân tự dưng phát lạnh, tưởng tượng hắn thật sự bỏ cô mà chồm lên ôm cổ cứng cáp, xướt mướt van cầu.
" Lãnh Đình, đời này của Linh Lan chỉ có mình anh, nếu anh sống em nguyện làm con người đời đời kiếp kiếp ở cạnh anh "
Không biết từ khi nào, từ khi nào lại yêu hắn chứ?
Rung động đâu rồi? Ý chí đâu rồi? Một lòng hướng về biển cả...mọi thứ đều tan biến trong một khắc.
Trong đầu là nỗi sợ mất mát, cố níu lấy vòng tay ấm áp mọi ngày, bây giờ cô không còn thấy sợ người đàn ông này nữa. Những nỗi ám ảnh ăn sâu trong xương tủy cũng đồng loạt bị cô đào bới vứt đi, thứ duy nhất cô lưu giữ là tình yêu vĩnh cửu.
- Đình phải sống, bình yên mà sống!
Cô kéo lấy bàn tay to lớn của hắn đặt lên bụng nhỏ, chưa hết lo sợ ngắc ngứ nói.
" Nó...con...con cần anh, em cũng cần anh...
Đình, đừng bỏ mẹ con em, anh phải sống! "
" Em xin anh đấy "
Người cô run rẩy như lá rụng, gắt gao áp chặt tay của hắn, như dùng hết sức mà cầu. Hắn làm sao không xiêu lòng?
Nửa năm rồi, dù không gọi là quá ngắn hay quá dài nhưng mỗi một ngày hắn chờ đợi cô đáp lại tấm chân tình như thiên thu, như mò kim đáy bể. Cuối cùng hắn cũng chờ được ngày này, vui đến mức phải rơi lệ.
" Tiểu Lan...không hối hận? "
Hắn thở nặng, bình tĩnh hỏi, nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, cảm nhận được sinh linh trong bụng như niềm may mắn đến với hắn.
Tiểu công chúa ngốc nghếch không biết người này diễn kịch thử lòng cô, tiếp tục gật đầu, ánh mắt thất thần có chút cuồng si, thật lòng nói.
" Không hối hận, nhân ngư chỉ có một bạn đời "
Cứ như cô đang thề thốt, ôm chặt cánh tay lạnh lẽo vào lồng ngực.
Lãnh Đình lúc này buông thôi không hỏi nữa, thở nhẹ cả lòng, tiếp tục màn kết thúc, đột ngột thả lỏng người như ngất đi dọa cô gái.
" Đình, Đình ơi, Đình, anh làm sao vậy? "
Linh Lan không ngừng gọi, đối đáp lại chỉ có giọng nói của cô, hắn nằm im bất động như xác chết, làm cho cô hoảng hồn hoảng vía gào thét.
" NGƯỜI ĐÂU!!! "
" MAU ĐẾN ĐÂY, ĐỨC VUA XẢY RA.... "
Không cần đợi cô nói hết câu, Hạo An và ngự y chờ sẵn từ nãy giờ nghe liền tức tốc chạy vào, theo kế hoạch Hạo An kéo ngay cô gái đứng dậy.
" Công nương người ra ngoài đi, cảnh máu me sẽ dọa người sợ đấy "
" Không, ta phải ở lại "
Lần này Linh Lan cứng đầu không chịu đi nữa, gạt phăng tay của Hạo An, kiên định quỳ ở giường, cô phải tận mắt thấy người mình yêu qua cơn nguy kịch mới yên lòng.
" Ta ở đây với Đình "
" Đình, cố lên "
Tay chân căng thẳng, cô gắt gao nắm chặt tay hắn nhìn chòng chọc vào vết thương ở bụng.
Hạo An đứng ngay sau cười gian manh, nháy mắt ra hiệu cho ngự y, bắt đầu kiểm tra người đàn ông.
Đã làm thì làm cho tới, ngự ý còn toát mồ hôi hột trong lúc thay băng, mặc dù vết thương vừa được băng bó kĩ càng không cần phải làm thế, nhưng vẫn phải diễn cho cô gái xem.
Tiểu nhân ngư bản tính nhút nhát thấy máu đã sợ, trong bụng còn đang mang thai liền dị ứng với mùi máu tanh, buồn nôn không ngớt cơn.
" Công nương! "
Hạo An có chút lo sợ, bàn tay để cách tấm lưng nhỏ bé một gang, khó khăn nói.
" Công nương, hay người ra ngoài tí đi "
" Không "
Cô ngẩng mặt xanh xao, buồn nôn tới mức xây xẩm mặt mày vẫn lắc đầu từ chối.
Tay mềm yếu vuốt lồng ngực liên tục đè nén, một tí liền bình ổn, cô không dám nhìn xuống dưới, nhỏm người chồm lên lau mồ hôi trên mặt người đàn ông.
Trông hắn hiện giờ như người mê sảng, khó chịu ư ư vài tiếng, siết chặt tay cô gái, chặt đến mức làm làn da trắng tinh đỏ ửng.
Linh Lan cảm nhận như hắn rất đau, không kiềm chế được sợ hãi, nói.
" Đình, cố lên, anh phải sống, anh không sống em... "
Ý thức hỗn loạn chẳng khôi phục, quay cuồng như tìm kiếm đồ vậy, cô dừng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt Hạo An, dõng dạc nói.
" Anh không sống em cho con gọi Hạo An là cha! "
- Cái gì vậy?
" Công nương? "
Hạo An sợ đến khiếp vía, bất giác nhảy ra sau chưng hửng dòm cô gái đang mở to mắt ướt nhìn mình.
Rõ ràng đang làm theo kế hoạch đế thử lòng tiểu nhân ngư này, thoắt một cái cô lại muốn anh phải hứng chịu cơn giận của bạo quân.
" Lãnh Đình, anh nghe cho rõ, anh mà chết thì Hạo An sẽ thế chỗ! "
Cô đột ngột siết tay người đàn ông đang nằm bất động kia, hăm dọa.