Giao đuôi phe phẩy nhẹ nhàng trong nước thật uyển chuyển, toàn thân kiều nộn tựa như hoa lại mềm như nước, Linh Lan lướt người vài cái đã đến gần giường ngủ của anh trai.
Cô gái nhỏ cẩn thận đặt đinh ba lại vị trí cũ, còn chưa kịp buông tay thì đằng sau truyền đến giọng nói dọa cô giật bắn tim.
" Linh Lan "
" A, anh! "
Tiểu công chúa phản ứng tức thì, vừa xoay người thì toàn thân mất khống chế run rẩy.
Trước mặt cô gái bé nhỏ là bóng dáng của một nam nhân ngư đứng ngược sáng từ những rãnh san hô, có đuôi cá bảy màu giống hệt với cô gái, thân hình to lớn gấp 2 3 lần cơ thể bé xíu kia.
Nam nhân ngư còn đang khoanh tay nghiêm nghị, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô dò xét, đây chính là Linh Tửu, anh trai của cô, là vua của đại dương vĩ đại.
Bên cạnh anh còn có một mỹ nhân ngư khác, đuôi cá màu xanh ngọc thanh thúy, khuôn mặt mang nét đẹp dịu dàng nhu mì.
Trái ngược bộ dạng nghiêm túc của Linh Tửu kia thì cô gái này cười lên rất hiền hòa, như một người mẹ biển cả.
Linh Lan bối rối, miệng nhỏ như bị ai đó khâu lại, nuốt nước bọt sợ sệt không nói nên lời.
Khuôn mặt Linh Tửu xám xịt, nhăn mày kiếm uy nghiêm, dùng chính uy nghi của một vị vua biển cả đàn áp người khác, hỏi.
" Linh Lan, em lén lút đem đinh ba của anh đi đâu vậy? "
" Em.... "
Tiểu công chúa ấp úng, mị thái đượm buồn phức tạp chóng quay mặt sang nơi khác, những ngón tay bé nhỏ còn đang xoắn xoắn vào nhau tìm cách che đậy cảm xúc.
Nét uy nghiêm của Linh Tửu thản đi, chủ động bơi tới duỗi tay hữu lực kéo tiểu công chúa ôm ngay vào lòng.
Cô giả vờ rất tệ, làm sao có thể qua mắt người khác, nhất là với người anh yêu thương cô như sinh mệnh, Linh Tửu biết em gái đau buồn vì bị từ hôn, bình tĩnh vương tay vuốt lên mái tóc lả lướt trong nước.
" Linh Lan, công chúa của anh, đừng buồn
Anh sẽ tìm một nhân ngư khác tốt hơn gấp trăm lần Hoàn Lăng cho em
Hắn là tên ngu dốt để con người dụ dỗ, đừng vì hắn mà đau lòng "
Thanh âm ôn nhu dịu dàng, Linh Tửu là vua của biển cả, từ ngày lên ngôi cai trị lúc nào cũng bận rộn với chính sự, ít khi để mắt tới em gái để cô buồn mà thân làm anh lại không kịp an ủi, nội tâm áy náy vô cùng.
" Anh à...em... "
Giọng nói ngắc ngứ, Linh Lan choàng tay kẹp chặt tấm lưng rộng của nam nhân ngư, nấc nghẹn.
Dưới nước cô không thể khóc, chỉ có thể uất ức chờ đến tối lên mặt nước than thở, anh trai và chị dâu lại quá bận công vụ, bà lão chăm sóc cô cũng mất rồi.
Họ đều ít quan tâm đến cảm xúc của cô, căn bản cô không thể tâm sự với ai, chẳng thể bộc bạch tâm trạng. Vào lúc này cuối cùng anh trai cũng đến an ủi, khó tránh khỏi cô mất kiềm chế mếu máo.
" Anh à, em có điểm gì không tốt? Sao hắn lại bỏ rơi em chứ? "
Tiểu công chúa là tuyệt thế diễm mỹ ngọc luân, kẻ kia khi lấy cô sẽ được Linh Tửu chia cho một nửa gian sơn cai trị lại không biết điều, ngang nhiên từ hôn còn trốn lên đất liền, từ bỏ cả tộc nhân của hắn để sống với một ả loài người.
Đây như một sự sỉ nhục cho công chúa ngây thơ, trái tim mỏng manh của cô vốn không thể chịu nổi nỗi buồn này.
Âm thanh yếu nhược uất ức từ chất giọng trời sinh ngọt ngào, tựa hồ như một khúc nhạc mê hoặc khiến cho Linh Tửu căm hận tột độ kẻ làm tổn thương em gái của anh.
" Là hắn không tốt, công chúa của anh là mỹ nhân ngư đẹp nhất đại dương, là hắn mù lòa có phước không biết hưởng "
Linh Tửu vỗ về lên lưng nhỏ, nộ khí dâng lên bừng bừng, Hoàn Lăng to gan không thấy núi thái sơn, nhất định sẽ nhận trừng phạt thích đáng từ vị vua hùng mạnh nhất biển cả.
" Linh Lan đừng buồn vì hắn, anh sẽ tìm cho em một nam nhân ngư khác xuất sắc hơn hắn, cả đại dương này thiếu gì kẻ giỏi hơn hắn
Anh sẽ cho tộc nhân của lưu đày bù lại uất ức cho em
Nếu hắn trở về biển cả anh sẽ băm vằm hắn "
" Anh.... "
Thanh âm mềm mại pha chút chán nản, Linh Lan rời khỏi vòng tay của anh trai buồn bã quay người chẳng muốn nói.
Tâm tình nặng nề đâu nghe lọt tai, thân là công chúa cao quý của đại dương mênh mông lại bị từ hôn, không những tổn thương trong lòng mà cả mặt mũi cũng bị bôi nhọ, cô làm sao vơi đi buồn đau, không suy nghĩ?
Vương hậu Kha Mỹ am hiểu tâm trạng của con gái, giúp chồng an ủi tiểu công chúa mấy câu.
" Linh Lan, công chúa tuyệt trần của lòng chị
Em đừng vì kẻ không xứng mà phải lên mặt nước rơi lệ, hắn ngu muội sớm muộn gì cũng sẽ trả giá, trở - thành - bọt - biển thôi "
Cô xoa lên bả vai ngọc trắng nộn mảnh mai, thanh âm nói ra như có mê lực Linh Lan chốc chốc lại thấy nhẹ lòng.
Chưa có một nhân ngư nào yêu con người có kết cục tốt cả, Linh Lan ngẫm nghĩ hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
Có anh trai, có chị dâu hết mực yêu thương chia sẽ nỗi buồn, mị thái u sầu trên khuôn mặt tiểu công chúa cũng dần tươi tắn, cô đơn thuần chỉ cần dỗ ngọt một tí tâm trạng liền thoang thoảng, ngoan ngoãn nghe lời như một chú thỏ con.
Linh Tửu đa nghi chưa an tâm về em gái, sợ cô đau buồn sẽ còn lén đến lấy đinh ba đi trút giận, nhẹ nhàng nhắc nhở.
" Linh Lan, sau này buồn chuyện gì cứ đến tìm anh và chị dâu
Đừng lấy đinh ba đem lên mặt biển vung lung tung
Con người rất thâm độc, lỡ như em hô mưa gọi gió làm đắm tàu chúng sẽ đổ tội cho tộc nhân của chúng ta
Hoặc, nếu nhìn thấy em xinh đẹp chúng sẽ bắt em đấy "
Tâm trạng vừa ổn định một chút lại nhiễu loạn, Linh Lan nghe câu nói lập tức tối sầm mặt mày, bởi lời Linh Tửu nói cô đã phạm phải, không những làm đắm tàu mà còn giết hàng trăm người, đã thế cô còn to gan lớn mật kết bạn với một con người. Chuyện này mà để anh trai biết được nhất định sẽ phạt cô rất nặng.
" Anh yên tâm, em không dám nữa đâu "
Giọng nói ngọt ngào cười duyên, sợ hãi trước uy nghiêm của anh trai, Linh Lan miễn cưỡng ếm nhẹ chuyện mình đã làm, cất giấu như một bí mật.
Linh Tửu và Kha Mỹ tuyệt nhiên không có chút nghi ngờ, trò chuyện tâm sự với tiểu công chúa một lúc cũng tan.
Linh Lan trở về thủy cung của mình, nằm trong vỏ trai rỗng trầm luân trong suy tư, vừa nhớ đến người bạn mới quen, vừa buồn chuyện từ hôn. Đêm đó cô ngủ chẳng được, trằn trọc trong vỏ trai mãi cho đến khi mệt mỏi chìm vào giấc quên lãng.