Khả Ái cũng dìu cô ra ban công, Linh Lan đang hớn hở vì cảnh quan ở bên ngoài chốc chốc hoảng sợ kêu gào, từ đây nhìn xuống dưới làm cô chóng mặt, đồng tử tối tăm co rúm, độ cao này quá đáng sợ.
Nước mắt thi nhau chảy thành từng chuỗi, trân châu rơi khắp sàn, Khả Ái ôm ngay người cô gái đang hoảng loạn.
" Công nương, đừng sợ, ở đây rất an toàn...người không nhỏm người ra đó sẽ không sao đâu "
Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt vào lưng run run dỗ dành, Linh Lan ở dưới đấy biển chưa từng trải qua cảm giác độ cao ngút ngàn như vậy, khó tránh khỏi việc cô nhìn xuống liền hoảng.
Sau một hồi được dỗ dành cô cũng thản bớt sợ hãi, mạnh dạn bước ra thành quan sát lần nữa.
* Ực *
Một ngụm nước bọt nuốt xuống, hơi thở gấp gáp kiều suyễn theo từng nhịp đập của con tim, Linh Lan lần đầu được nhìn châu lục rộng lớn mênh mông và kì bí.
Cô ngó tứ phía, đông tay nam bắc không xót chỗ nào, hiển nhiên nơi này là đất liền cách xa biển cả, căn bản không thể nào nhìn thấy được quê nhà của mình.
" Công nương vào trong thôi, ngoài này gió to lắm "
Khả Ái miễn cưỡng dìu cô gái vào trong, còn chưa ngồi nóng ghế bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng gõ cửa.
Linh Lan nghe tiếng động theo bản năng nép mình vào một góc ngó ra thăm dò.
Trong lòng Khả Ái biết kẻ đến là ai, bình tĩnh dặn dò tiểu công chúa.
" Người đợi em một chút nhé "
Dứt lời, cô khiễng chân ra mở cửa, liền cúi người cung kính với kẻ ở ngoài.
- Lẽ nào là hắn?
Hành động của Khả Ái làm Linh Lan tưởng rằng người đàn ông kia đã quay lại, run sợ gắt gao bám chặt hai tay vào thành ghế, chỉ duy nhất cặp mắt lộ ra nhìn chòng chọc.
Ngay sau đó, cô càng sợ sệt hơn, co ro toàn thân lên chiếc ghế, chẳng dám nhìn nữa. Bởi, người bước vào không phải là Lãnh Đình, là một người đàn ông khác, tướng mạo khá anh tuấn, thân hình có phần thua kém kẻ kia.
Người đó khoác trên mình áo bào nghiêm trang, tay cầm rất nhiều hoa tươi khiễng chân tới gần chỗ Linh Lan.
Từng nhịp bước chân đều đặn làm cho cô gái sợ đến mức lại chui tọt ngay xuống gầm bàn, Khả Ái biết cô sợ, dịu dàng trấn an.
" Công nương đừng sợ, người này không hại công nương đâu
Người ra đây đi! Em sẽ giới thiệu với người nhiều điều thú vị "
Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, Linh Lan ngoan ngoãn như mèo con, tự dưng buông lỏng sợ hãi từ từ bò ra.
Khả Ái dìu cô ngồi lên ghế, người đàn ông kia lập tức đứng hình mở to mắt ếch, toàn thân cứng đờ như một tảng đá.
- Đây chính là mỹ nhân bậc nhất đại dương và châu lục sao?
" Đẹp quá... "
Giọng nói the thé, tâm trí của người đàn ông hoàn toàn bị vẻ đẹp của cô gái hớp mất hồn, nhất thời ngẩn ngơ.
" Ngài hộ vệ, ngài ổn chứ? "
Cánh tay khẳng khiu lướt lướt qua mặt người đàn ông, Khả Ái biết anh bị hút hồn bởi nhan sắc tuyệt trần kia liền giúp anh bừng tỉnh.
" Ngài hộ vệ xin hãy thận trọng "
" Ta xin lỗi... "
Ý thức nhiễu loạn dần khôi phục, người đàn ông điều chỉnh cử chỉ nho nhã, hai tay kính cẩn dâng hoa trong tay mình cho cô gái.
" Thưa công nương, đây là hoa do đức vua chuẩn bị cho người "
- Là hoa của hắn đưa cho mình sao?
" Ưm... "
Linh Lan bình tĩnh vương tay nhận lấy đóa hoa, một màu đỏ rực đẹp mê li, mùi thơm quyến rũ làm cô hít phải một hơi liền trầm mê.
" Đây là hoa hồng đấy ạ " Khả Ái ân cần giới thiệu.
Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu của Lãnh Đình dành cho cô. Thế mà, cô lại không hiểu phong tình, thích thú ôm chặt bó hoa che kín cả mặt, ngoài hai mắt hạnh long lanh lộ ra thì chẳng ai thấy được cô đang tươi cười ra sao.
Người đàn ông vẫn đứng trước mặt nghiêm trang, tay chéo trước ngực trịnh trọng thông báo.
" Công nương, thần tên là Hạo An
Sau này sẽ là hộ vệ riêng cho người và đích thân thần sẽ dạy người học chữ "
Hạo An là hộ vệ riêng bên cạnh Lãnh Đình, là người được hắn tin tưởng nhất giao cho anh nhiệm vụ phải bảo vệ một mỹ nhân ngư do hắn bắt về.
Anh theo hắn từ khi hắn còn chưa lên ngôi, vào sinh ra tử không ít lần, cũng gặp qua quỷ thần yêu ma, đương nhiên nhân ngư xinh đẹp cũng không xa lạ.
Tuy nhiên, Hạo An chưa từng thấy ai đẹp đến mức động lòng người như cô gái trước mặt, chỉ cần nhìn đôi mắt e thẹn liền điên đảo chứ đừng nói đến nhìn trực diện.
- Đức vua, có phải ngài muốn thử lòng thần không? Ở cạnh một mỹ nhân như thế này...thần phải làm sao đây?
Nội tâm Hạo An gào thét, cô gái này quá sức tưởng tượng của bản thân, suýt nữa lại mất khống chế đưa mắt háo sắc đánh giá.
" A, a "
Thanh âm ngắc ngứ cắt ngang khung cảnh căng thẳng, Linh Lan nghe không hiểu " học chữ ", xắm nắm hai tay vào bó hoa bứt rứt, ú ớ trong vô lực.
Một người bị lấy mất giọng nói tuyệt nhiên hai con người kia không thể hiểu cô đang diễn đạt gì, nhiệm vụ họ vẫn phải làm liền kéo Linh Lan vùi đầu vào mớ giấy, bên trên có vô vàng đường nét quằn quẹo.
Hạo An là hộ vệ thân cận, cấp bậc cao quý hơn Khả Ái rất nhiều, cũng chỉ có anh mới đủ hiểu biết sâu rộng chỉ dạy Linh Lan.
Lãnh Đình chọn anh một phần cũng vì lí do này, phần khác vì ban ngày hắn khá bận rộn.
Anh là người lanh lẹ trong công việc, tức tốc dậy cô gái tập làm quen với chữ viết. Có phần khó khăn bởi cô không nói được, anh chật vật lắm chỉ có thể giúp cô ghi nhớ được 5 chữ cái.
Đầu óc Linh Lan bị nhồi nhét thứ khó hiểu của con người mà bơ phờ, ở dưới biển cũng có chữ nhưng chữ của người cá khác hoàn toàn, cũng chẳng cần học, sinh ra đã thừa hưởng di truyền nhìn là biết.
Tiểu công chúa chưa bao giờ trải qua những thứ rắc rối như vậy, cô học hơn nửa giờ liền uất ức khóc nghẹn. Cô có tò mò với những thứ khác, chỉ duy nhất chữ là thứ cô ghét.
" Công nương, người bắt buộc phải học
Đức vua đã có lệnh, người không học được sẽ không trả lại giọng nói cho người "
Hạo An nhỏ nhẹ dỗ dành, sợ nhất là nước mắt của con gái, càng sợ nếu làm vị vua tôn quý kia phật lòng khó mà yên thân với hắn.
Linh Lan không còn lựa chọn, vì giọng nói đành phải ngoan ngoãn nghe theo, từ sáng tới tối đều bị hai người này quay cuồng với mớ chữ hỗn độn.