Ta cho ngươi cơ hội...là vì hai nhân ngư kia, vì con của ta...sinh con xong ta sẽ suy xét chuyện đó "
Giọng nói dứt khoát, cô giận dỗi xoay mặt chẳng buồn nhìn, bị hắn lừa tưởng bản thân đang mang, ôm lấy bụng mình xoa xoa theo bản năng của người làm mẹ.
Ánh mắt thâm trầm đầy thích thú, cô có ghét hắn đến mấy cũng không thể ghét con mình, còn trộm nghĩ sinh con ra cô sẽ tìm cách ôm con bỏ trốn. Không thể gả cho nhân ngư khác thì cô sẽ tới vùng biển đen, cùng con ẩn mình dưới đáy đại dương mãi mãi, tách biệt với nhân loại và nhân ngư.
Khuôn mặt tươi tắn mong đợi của người đàn ông thoáng chốc tối sầm, chuyện tốt chuyện xấu gì hắn cũng làm qua, còn lừa cô có con với hắn vậy mà vẫn không chịu gả.
" Vậy ta không thể thả hai nhân ngư kia "
Hắn tức khắc quay về nét lãnh đạm nói, cô đồng ý hay không thì trong lòng hắn sớm đã có ý sẽ không cho hai nhân ngư kia tự do, bởi hắn còn phải phòng bị vua nhân ngư ở đáy đại dương.
" Ngươi ức hiếp người quá đáng! "
Linh Lan ấm ức mắng, mất khống chế cuộn tay nhỏ đấm vào trước ngực hắn chả thấm vào đâu. Hắn còn cố tình ưỡn ngực cho cô thoải mái trút giận, hèn hạ đáp.
" Nóng giận sẽ ảnh hưởng tới con đấy "
" Ưm... "
Biểu tình trên khuôn mặt tiểu công chúa một màu xanh rờn, lập tức ôm bụng bảo vệ, cơn giận theo sự lo lắng dần dịu xuống.
Bây giờ, mạng sống của cô và hai nhân ngư kia đều nằm trong tay hắn, cô không có lựa chọn, không cam lòng thuận theo nhưng lại trao đổi.
" Nếu không thả, vậy thì hãy để họ về bên cạnh ta, ta phải chắc chắn ngươi không tiếp tục làm hại người của ta "
" Được, ta cho họ ở cạnh hầu hạ em "
Hắn thỏa mãn cười đồng ý, tốt nhất cô cứ đơn thuần như vậy mà bị hắn giam lỏng thì lại hay cho hắn.
- Đứa con này, ta nhất định biến nó thành sự thật
Trong lòng ngầm toan tính đủ thủ đoạn, vì để cô không có cơ hội trốn đi hắn tiếp tục làm kẻ xấu, chẳng ngại uy hiếp.
" Công chúa của ta, đồng ý để họ bên cạnh em là vì ta yêu em, đừng nghĩ em sẽ có cơ hội cùng họ trốn đi
Ta đã lệnh vu sư yểm thuật lên họ, chỉ cần xuống biển nửa canh giờ sẽ biến thành bọt - biển tan biến "
Giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao bén ngót, ánh mắt hung tàn vương tơ máu đỏ nhìn chòng chọc vào cô gái.
Biểu cảm của hắn luôn thay đổi thất thường, nhưng không đáng sợ bằng việc hắn nói là làm, Linh Lan ở cạnh hắn cũng hiểu được phần nào tính cách tàn bạo của hắn.
Cô nuốt ngụm nước bọt, vầng trán nhỏ nổi từng tầng mồ hôi lạnh, vu sư có khả năng thiên phú của phù thủy, nhân ngư một khi lên bờ sẽ không bao giờ đấu lại, cô sợ hãi bởi lời uy hiếp ủy khuất tạm thời nghe theo.
" Ta không trốn...đừng làm hại ai... "
Ngón tay yếu ớt gắt gao bấu chặt vào bụng nhỏ, nét mặt căng thẳng đến mức không còn một giọt máu, người đàn ông này quá hoa tâm, cô không thể đoán được nguy hiểm gì sẽ tìm đến, toàn thân cứ theo nỗi sợ run lên bần bật.
Lãnh Đình thu hẹp vòng tay ôm cô chặt chẽ, hắn đặt nụ hôn trìu mến lên một bên má hồng hào, 7 phần nuông 3 phần ích kỷ, nói.
" Từ giờ ta cho em tự do đi lại chỉ trong cung điện này, em phải luôn mang khăn bịt mặt, cấm để bất cứ người nào nhìn thấy khuôn mặt của em "
" Bằng không ta giết, rõ chưa? "
Thanh âm trôi chảy về cuối lại hắng giọng, làm tiểu công chúa giật mình, vốn đã nhát như thỏ đế mà hắn lúc nào cũng hù dọa, mất tự chủ túm lấy áo hắn úp mặt vào đó, lắp bắp nói.
" Ta...rõ rồi... "
Linh Lan ngồi trên đùi ấm áp lại như ngồi bàn chong, vì sợ người đàn ông này mà cô nhất nhất nghe theo bất cứ yêu cầu nào.
Hắn hài lòng ôm cô xoa xoa bụng nhỏ, đã gạt cô thì gạt cho đến nơi đến chốn, hắn diễn trò như một người chồng một người cha mẫu mực.
" Em đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều cho con khỏe biết không?
Đừng nóng giận, con sinh ra sẽ xấu đấy! "
Cô gái nhỏ im lặng phe phẩy gật đầu, trên khuôn mặt sợ sệt chốc chốc nở nụ cười dịu ngọt, chưa gì cô đã quên bén bản thân ghét hắn, cùng áp tay lên bụng hy vọng.
- Không biết sẽ được mấy đứa đây?
Nhân ngư sinh con không giống con người, ít nhất là một nhiều nhất cũng phải trên mười, Linh Lan mang trí tưởng tượng phong phú mơ tưởng đến ngày cô hạ sinh những đứa con thơ.
- 5 đứa, không, 9 đứa là đủ
Tiểu công chúa cười khúc khích, nụ cười ngọt ngào nhất trong suốt thời gian qua, Lãnh Đình được nhìn thấy trong lòng dâng lên thập phần sung sướng, còn hơn cả việc hắn giết được rồng.
* Cốc cốc cốc *
" Thưa đức vua, bánh ngọt đã chuẩn bị xong rồi ạ "
Giọng nói mềm mại uyển chuyển phát ra sau âm thanh gõ đều đặn, Linh Lan phản ứng nhạy bén biết là Khả Ái đứng bên ngoài, còn không đợi người đàn ông lên tiếng cô nhanh nhảu nói.
" Khả Ái, em vào đi! "
Sắc mặt của người đàn ông xám xịt tức thì, khung cảnh ái muội bị phá hoại làm nội tâm hắn ngứa ngáy, gai mắt với Khả Ái.
" Công nương, đức vua sai em chuẩn bị ít bánh ngọt cho người đây ạ "
Khả Ái nhún người hai tay kính cẩn dâng lên, vừa ngước mặt liền chấn động bởi cảnh trước mắt.
Cô gái nhỏ ngồi trong lòng bạo quân đong đưa hai chân, tươi cười rạng rỡ chưa từng có.
" Mang qua đây cho ta đi! "
Cô ngây thơ vương tay đón nhận, bình thường ảm đạm bao nhiêu nay lại vui vẻ, hòa hợp một cách lạ lùng.
- Mình bị ảo giác sao? Hay còn đang mớ ngủ?
Khả Ái trừng to mắt ếch, chậm rãi đưa điểm tâm cho tiểu nhân ngư rồi đứng ở một góc đăm chiêu quan sát.
" Bánh này em thích nhất, ta đặc biệt sai nhà bếp làm cho em "
Lãnh Đình luôn chu đáo chăm sóc Linh Lan như mọi khi, Khả Ái nhìn đã quen với cách hắn sủng nịnh tiểu công chúa. Chỉ là hôm nay cô được một phen bất ngờ đến lú lẫn.
Mọi khi mỹ nhân ngư này ghét bạo quân kia đến nhường nào, nay lại thay đổi ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn không có một tia sợ hãi, ánh mắt nhìn kẻ kia thâm tình như vợ nhìn chồng.
Trong lòng Khả Ái bộn bề phức tạp, càng nhìn càng cảm thấy không đúng, mạnh dạn hỏi.
" Công nương, hôm nay người có chuyện gì vui sao? "
" Ừm...ta đang mang thai, phải vui vẻ con sinh ra mới khỏe mạnh "
Tiểu công chúa điềm nhiên nói, khuôn miệng nhỏ nhắn căng ra hết cỡ, cô vỗ nhẹ lên bụng nhỏ ám chỉ vào đó.
" MANG THAI? "
Lỗ tai lùng bùng nhức nhối, nghe như tia sét đi qua, Khả Ái chết chân tại chỗ, há to miệng nhỏ. Chỉ vài giây lại lập tức thay đổi nét mặt bởi ánh mắt sắc lẹm đầy nguy hiểm của người đàn ông đang ngầm ám hiệu cho cô.
- Cẩn thận lời nói của ngươi
Từ đỉnh đầu truyền xuống một luồng khí lạnh chạy dọc khắp sống lưng, Khả Ái nhận ra kế hoạch của hắn, không dám mở miệng.