• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Huy hiếm khi rũ bỏ hình tượng, hớt hải chạy vào Dưỡng tâm điện – nơi nghỉ ngơi và phê duyệt tấu chương của Hạ Minh Viễn.

“H…Hoàng thượng ơi, tiểu thế tử… tiểu thế tử…”

Hạ Minh Viễn vẻ mặt bình tĩnh, đợi Từ Huy hít thở xong mới hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay Hiên nhi chơi trốn tìm à?”

“Không phải thưa bệ hạ.”

“Không phải? Thế hôm nay chuyển sang chơi đuổi bắt à? Hay là chơi bắn bi?”. Hạ Minh Viễn mang vẻ mặt đăm chiêu vuốt cằm, nhớ lại xem mình có bỏ qua trò nào hay không.

“Đều không phải thưa bệ hạ! Tiểu thế tử hôm nay không chơi trò gì hết mà chọn leo lên cây ngồi, ngài ấy đã ở trên đó hết một khắc rồi mà vẫn không chịu xuống, chúng thuộc hạ có nài nỉ van xin thế nào ngài ấy cũng không chịu. Hoàng thượng…”

“Được rồi, đưa ta tới đó đi.”

Từ Huy nghe Hạ Minh Viễn nói xong như được đặc xá, nhanh chân dẫn đường tới chỗ Cố Minh Hiên đang ở.1

Bên dưới gốc cây, một đám thái giám, cung nữ lẫn thị vệ đều đứng quanh đó sốt sắng nhìn đứa trẻ ba tuổi đang ngồi vắt vẻo trên cành cây.

“Tiểu thế tử ơi, ngài mau xuống đây đi mà, trên đó nguy hiểm lắm”. Một tiểu cung nữ nhẹ giọng nài nỉ, hi vọng có thể lay động được tiểu thế tử.

Đám thị vệ bên dưới cũng nhanh chóng hùa theo: “Tiểu thế tử, để chúng thuộc hạ đưa ngài xuống được không? Hôm nay chúng ta còn chưa chơi trốn tìm, chơi đuổi bắt nữa mà.”

“Ta không xuống đâu, ở trên này rất mới mẻ”. Cố Minh Hiên nhìn bọn họ, lắc đầu nguầy nguậy khiến đám thuộc hạ một trận thót tim.

“Tiểu thế tử đừng lắc, cẩn thận ngã đó!!!”

Hạ Minh Viễn đứng từ xa thấy cảnh tượng này, không biết nên vui hay nên buồn. Hắn khẽ lắc đầu, mỉm cười đầy bất lực.

Quả nhiên, Hiên nhi và Hoàng đệ hắn chính là cùng một khuôn đúc ra, đến cái cách bày trò giận dỗi cũng giống nhau như đúc.

Thấy Hạ Minh Viễn đang đến gần, đám cung nhân đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Nô tài/ Nô tì tham kiến Hoàng thượng…”1

“Miễn lễ, các ngươi lui về đi.”

“Tạ Hoàng thượng”. Đám cung nhân nghe lệnh, kính cẩn lui về sau.

Cố Minh Hiên nhìn xuống, thấy người đến là ai thì nhẹ giọng gọi một tiếng “Hoàng bá bá”

“Còn biết đường gọi Hoàng bá bá, mau xuống đây cho ta”. Hạ Minh Viễn giả vờ đanh giọng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười ôn nhu. Vừa nhìn là biết hắn cưng chiều Cố Minh Hiên như thế nào.

Có lẽ là biết rõ điểm này nên Cố Minh Hiên không lập tức làm ra hành động, chỉ xụ mặt nói: “Hoàng bá bá, Hiên nhi không xuống đâu, ở trên này rất vui.”

Hạ Minh Viễn đứng bên dưới, tỏ vẻ đồng tình nói: “Hiên nhi nói đúng, ở trên đấy rất thú vị. Có điều, chỉ một mình Hiên nhi ngồi trên đó thì hơi cô đơn, nhưng mà không sao hết, lát nữa vài bạn sâu nhỏ sẽ ra chơi với Hiên nhi ngay thôi, có đúng không?”

Nói rồi, Hạ Minh Viễn cười như không cười nhìn đám cung nhân ở phía sau. Trước ánh mắt ‘thân thiện’ của Hoàng thượng, cung nữ, thái giám và cả thị vệ đều toát mồ hôi hột, liên tục gật đầu trả lời đúng ạ.

Nhắc tới sâu nhỏ, Cố Minh Hiên tái mặt nhích dần về phía Hạ Minh Viễn đang đứng, dang hai tay ra nói: “Hoàng bá bá, mau mau bế Hiên nhi, để bạn sâu nhỏ chơi một mình đi.”

“Không phải Hiên nhi thấy ở trên đó rất vui sao?”

“Hiên nhi không thấy vui nữa, Hoàng bá bá, Hiên nhi muốn xuống”. Miệng nhỏ của Cố Minh Hiên gấp gáp thúc giục, ánh mắt lại liên tục di chuyển nhìn xem có bạn sâu nào ở gần mình không.

Hạ Minh Viễn rất hài lòng với biểu hiện của Cố Minh Hiên, hắn dang tay đón bé vào lòng mình, phủi bỏ hết lá cây trên tóc bé.

“Đi thôi, ta đưa con về chỗ phụ thân…”

Cố Minh Hiên cuộn tròn trong vòng tay Hạ Minh Viễn, rúc mặt vào lồng ngực hắn nỉ non: “Hoàng bá bá, Hiên nhi không muốn tới đó.”

“Làm sao vậy?”

“Giang Quỳnh ca ca rời đi rồi, Hiên nhi chỉ muốn gặp cha thôi mà thúc thúc tốt bụng không cho…”

“Hiên nhi à, cha con bây giờ đang bị bệnh. Phụ thân chỉ vì không muốn Hiên nhi bị lây bệnh nên mới làm vậy thôi.”

“Vậy khi nào cha mới hết bệnh? Hiên nhi rất nhớ cha, muốn cha thơm thơm cơ”. Cố Minh Hiên cau mày, bĩu môi, khiến cho Hạ Minh Viễn nhịn không được mà dùng tay nhéo cặp má bánh bao núng nính trước mắt.

“Thế để Hoàng bá bá thơm thơm Hiên nhi thay cha có được không?”

“Không được, Hiên nhi chỉ muốn cha thơm thơm thôi.”

“Nhóc vô lương tâm. Đợi thêm vài ngày nữa là được cha thơm thơm rồi, ráng chờ đi.”

Bệnh của Cố Hi nói khó không khó, mà dễ cũng không dễ. Chủ yếu là do cơ thể cậu suy nhược, không thể tiếp nhận lượng thuốc quá nhiều nên mới kéo dài mãi không khỏi như vậy.

Trong thời gian cậu tĩnh dưỡng thân thể, người Hạ Minh Triết phái tới theo dõi tình hình ở Mộc hoa viên thông báo rằng Giang Hữu Lâm đã tỉnh, nhưng vì vết thương chưa lành nên không thể đi lại.

Lúc biết tin này, Giang Quỳnh đã xin Hạ Minh Triết đưa mình trở về đó để chăm sóc đệ đệ. Cố Minh Hiên chỉ đành ngậm ngùi tiễn Giang Quỳnh rời đi. Trong cung không có bạn cùng trang lứa, chơi trốn tìm và đuổi bắt với cung nhân mãi cũng thấy chán, Cố Minh Hiên chỉ muốn gặp cha thôi.

Nhưng vì bệnh cảm mạo của Cố Hi chưa khỏi hẳn, Hạ Minh Triết lại sợ Cố Minh Hiên bị lây bệnh nên không cho bé vào phòng Cố Hi đang ở. Một thời gian dài không được gặp cha, Cố Minh Hiên ủy khuất ngày càng lớn, nên mới xảy ra chuyện giận dỗi leo lên cây ngồi như ngày hôm nay.

# Mng ơi, sắp thi rồi, mình hẹn năm sau gặp lại nha~ bye bye~~~1

# À mà sao chap trước không có ai chơi nhìn tranh đoán nhân vậy zị ಥ⁠╭⁠╮⁠ಥ1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK