• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“dừng tay!”

Lời người đó vừa dứt, một tốp binh lính đã bao vây áp chế đám gia đinh xuống nền đất

Thấy người đến là ai, Huỳnh Gia Tuyển không thể nổi cáu, dè dặt hỏi: “vương gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”

“ngươi còn dám hỏi ta?”, Hạ Minh Triết nhướng mi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm hệt như muốn băm thây vạn đoạn Huỳnh Gia Tuyển

“vương gia, ta không dám”, Huỳnh Gia Tuyển hơi cúi người che đi nét không cam trên mặt, địa vị của hắn mặc dù cao nhưng cũng không thể so với đệ đệ ruột của đương kim Hoàng thượng – Chiến thần của Huyền Vũ quốc

Cha hắn là Hộ bộ thị lang nhưng vẫn phải lấy lòng Hạ Minh Triết, đại tỷ hắn là Quý phi nhưng cũng không dám lên mặt với Hạ Minh Triết chứ đừng nói đến thị uy, một người chưa thể kế thừa chức tước như Huỳnh Gia Tuyển lại càng không thể đụng tới một cọng lông của Hạ Minh Triết

“ta nhớ trong quốc pháp có ghi rõ, không được ỷ thế hiếp người, mà ngươi…”, Hạ Minh Triết nheo mắt

“lại dám ban ngày ban mặt cưỡng ép một ca nhi! hoá ra người của Huỳnh phủ lại là loại không biết phép tắc như vậy!”

“vương gia, ngài hiểu lầm rồi”, Huỳnh Gia Tuyển một mặt bình tĩnh, hắn không tin chỉ vì một ca nhi không quyền không thế, Hạ Minh Triết sẽ triệt đi đường sống của hắn, ít nhất là dựa trên mặt mũi của cha hắn – Hộ bộ thị lang

“ồ, ta hiểu lầm chỗ nào?”, Hạ Minh Triết chắp hai tay sau lưng, bộ dáng đợi hắn nói

“ca nhi này và ta là tâm đầu ý hợp, y chỉ là đang giận dỗi thôi”

“phải vậy không?”

“tất nhiên rồi thưa Vương gia”, Huỳnh Gia Tuyển kéo Cố Hi còn chưa hoàn hồn lại bên người mình, giọng nói đè thấp nhất có thể, đe dọa cậu không được gây chuyện, nếu không hắn sẽ sai người đi giết con của Cố Hi

Ầm!

Hạ Minh Triết gương mặt phẫn nộ đánh một chưởng lên ngực Huỳnh Gia Tuyển khiến hắn bay về sau một đoạn dài, hắn lồm cồm bò dậy, ôm ngực thở dốc, miệng liên tục phun ra máu tươi

Trong đám người vây xem có không ít ca nhi, nữ nhân thấy cảnh này đều hét lên sợ hãi

Cố Hi bị Hạ Minh Triết ôm chặt, chỉ nhíu mày vì đau, cũng không phản kháng

“người đâu! Đưa hắn tới ngục giam lại, dùng hình phạt nặng nhất xét xử cho ta!”

Lời nói của Hạ Minh Triết như lời phán quyết cái chết cho Huỳnh Gia Tuyển, mà gã lại không thể phản kháng dù chỉ một chút

Đợi binh lính giải Huỳnh Gia Tuyển đi xa, Hạ Minh Triết dùng khinh công đưa Cố Hi một mạch trở về Duệ vương phủ*

*phủ của công nha, Hạ Minh Triết = Duệ vương gia

Mọi người thấy không còn chuyện để xem nữa liền lục tục rời đi, miệng khen không ngớt vương gia anh minh

Huỳnh Gia Tuyển không phải lần đầu gây chuyện, cũng không phải lần đầu cưỡng ép ca nhi, thậm chí một thời gian trước đó hắn còn khiến một ca nhi vì không chịu nổi tủi nhục cũng như hổ thẹn với vị hôn phu sắp cưới mà gieo mình xuống sông

Vốn dĩ chuyện này đã bị Hộ bộ thị lang dùng mọi cách áp xuống, còn cấm túc Huỳnh Gia Tuyển nửa tháng, nhưng cũng không thể ngăn cản những người biết rõ câu chuyện tiết lộ ra bên ngoài

Mọi người thấy hắn bị như vậy một chút thương xót cũng không có, chỉ nói hắn đáng đời, thiện giả ác báo, thân phận cao quý đến mấy thì cũng gặp quả báo thôi.

Tổng quản Duệ vương phủ lần thứ hai thấy Vương gia phẫn nộ như vậy, lần đầu là vào 3 năm trước, lần này lại còn ôm về một ca nhi, quả thật quá sức tiếp nhận của lão rồi

“chuẩn bị thùng tắm, sau đó lui ra ngoài, ai cũng không được vào!”, Hạ Minh Thiết ra lệnh với hạ nhân, Cố Hi cảm thấy câu cuối hắn đặc biệt nhấn mạnh

Người hầu nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên hết sức kì lạ

Cố Hi được Hạ Minh Triết đặt ngồi trên giường, còn hắn thì ngồi trên ghế đối diện cậu, hai người cứ như vậy nhìn nhau, một lời cũng không nói

Khuôn mặt Hạ Minh Triết vẫn như cũ, nhưng Cố Hi có thể thấy được nỗi nhung nhớ, phẫn nộ, đau khổ ẩn sâu dưới đáy mắt hắn

Chịu không nổi ánh mắt ‘da diết’ của Hạ Minh Triết, Cố Hi quay mặt sang một bên, nói: “chuyện lúc nãy… cảm tạ ngươi đã giúp đỡ”

“chỉ thế thôi”, Hạ Minh Triết trầm ngâm lên tiếng

Cố Hi sửng sốt gật đầu

“tại sao? Không phải ngươi nói nên báo đáp người đã giúp đỡ mình à?”

“vì ngươi là vương gia, có thứ gì mà ngươi lại không có? Cho nên ta chỉ biết cảm tạ ngươi một tiếng, nếu sau này có việc gì cần trợ giúp, ta sẽ tận lực”, Cố Hi gượng cười

“ta không có một thứ, trùng hợp là thứ đó chỉ có ngươi mới có thể cho ta”

Vừa nói, ánh mắt Hạ Minh Triết vừa dán chặt lên người Cố Hi, như đang vây hãm cậu trong chiếc lồng do chính hắn tạo ra, để cậu không thể rời khỏi hắn thêm một lần nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK