• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi đi, người nhà Cố phủ lục tục trở về, tam thiếu gia – Cố Ngạn Thanh từ sách lâu về phủ đầu tiên, sau đó là nhị thiếu gia – Cố Hoài Du từ quân doanh chạy về, tiếp đến là đại thiếu gia – Cố Tư Nhuệ và Cố thừa tướng – Cố Hà Uy từ trong cung hồi phủ

Người đều đã đầy đủ, vừa lúc tới giờ dùng bữa, một bàn tiệc gia đình được bày lên một cách hoàn mĩ nhất

Đợi bữa ăn kết thúc, Trương tổng quản thức thời đưa Lý Ái Hoa và Cố Minh Hiên đi dạo tiêu thực, để lại một nhà Cố thừa tướng và Cố Hi ở bên trong

Cố Hà Uy và Hoài Kỳ Dương ngồi trên ghế chủ vị, ba vị thiếu gia còn lại cùng với Cố Hi phân biệt ngồi bên cạnh

“Ta biết chuyện con muốn hỏi là gì, bọn ta cũng không muốn giấu con”, Cố Hà Uy nhìn Cố Hi, trong lòng sắp xếp lại từ ngữ, bắt đầu kể chuyện xưa cho cậu nghe

Câu chuyện nói về đứa con mệnh khổ của bọn họ, từ nhỏ được nuôi ở Linh Sơn tự, không được gặp phụ thân, cha và các ca ca, cũng không biết được thân phận thật sự của mình

Đến năm mười tám tuổi lại đột nhiên mất tích, trụ trì sư cho rằng cậu đã chết, trải qua ba năm tìm kiếm ròng rã, người nhà của cậu bé cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng cậu đã không còn trên đời này nữa

Nhưng phép màu đã đến với người nhà cậu bé, ngay sau khi bọn họ ngừng tìm kiếm một năm, manh mối khác lại xuất hiện, mất thêm một thời gian nữa để xác nhận, bọn họ rốt cuộc đã tìm thấy hài tử nhà mình, và cậu còn sống rất khỏe mạnh

Mới nghe được một nửa, Cố Hi liền đoán được cậu bé trong câu chuyện đó chính là cậu, hay nói đúng hơn chính là chủ nhân của thân thể này

Thấy sắc mặt cậu thay đổi, Cố Hà Uy ngừng nói, Hoài Kỳ Dương ngồi bên cạnh hết sức căng thẳng, sợ Cố Hi sẽ khó chấp nhận được sự thật mà tránh xa bọn họ, đám huynh trưởng Cố Tư Nhuệ cũng ngồi im chờ cậu đáp lại

Trái ngược với lo lắng của Hoài Kỳ Dương, Cố Hi rất thản nhiên chấp nhận sự thật, dù sao cậu cũng không có ký ức của nguyên thân, mờ mịt tiến vào thế giới này, ít ra bây giờ cậu còn có thể biết được chút lai lịch của thân thể đã ban cho mình một cuộc sống mới

“Đa tạ Thừa tướng đại nhân đã giải đáp thắc mắc cho Cố Hi, hôm nay vãn bối lưu lại quý phủ lâu như vậy, cũng đã tới lúc trở về Mộc hoa viên rồi, cáo từ”

“Hi nhi, đừng…”, Cố Hà Uy ngăn cản Hoài Kỳ Dương tiến lên phía trước, yên lặng lắc đầu, nhi tử của bọn họ chung quy vẫn không thể tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy được

Cố Hi hành lễ, sau đó dắt Lý Ái Hoa và Cố Minh Hiên quay về Mộc hoa viên

Nhìn bóng dáng ba người rời đi, Hoài Kỳ Dương đau lòng vô cùng, ông nhìn sang Cố Hà Uy bất mãn nói: “Sao lúc nãy ngươi cản ta?”

“Hi nhi cần có thời gian để tiếp nhận mọi chuyện, những lúc như thế này, chúng ta không nên chen vào, nếu không, sẽ khiến thằng bé thấy phản cảm, càng khó tiếp nhận hơn”, Cố Hà Uy vuốt lưng Hoài Kỳ Dương, còn dặn ông không được kích động, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi

“Nhưng…ta sợ lắm…nhỡ đâu thằng bé trách chúng ta bỏ mặc nó trong Linh Sơn tự, sau đó không muốn nhận người cha này, vậy ta phải làm sao đây?”, trải qua bao nhiêu cay đắng, bọn họ mới có một tia hy vọng được đoàn tụ với tiểu nhi tử, sao có thể cam lòng để nó vuột mất?

“Sẽ không có chuyện đó đâu, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta năm đó”, nói xong, Cố Hà Uy nửa ép nửa dụ dỗ Hoài Kỳ Dương về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì về thư phòng chuẩn bị tốt tấu sớ sắp sửa trình lên Hoàng thượng

Ba thiếu gia Cố phủ từ đầu đến cuối đều làm phông nền, rất tự giác trở về làm việc của mình, thi thoảng sẽ đứng từ xa quan sát động tĩnh của Cố Hi, đương nhiên đây là chuyện của sau này

Vì từ chối người của phủ thừa tướng đưa về, ba người Cố Hi đi bộ về đến Mộc hoa viên, thấy trước cửa nhà đang có người đứng đợi

Trước mặt Cố Hi là hai bé trai, quần áo rách rưới, trời bây giờ sắp chuyển sang mùa đông, gió lạnh thi thoảng thổi đến khiến môi của hai đứa bé tím lại, khuôn mặt lem luốc nhìn bẩn hề hề, nhưng ánh mắt lạnh lùng không hợp tuổi của đứa trẻ lớn lại khiến người khác không thể coi thường

Cố Hi đương nhiên nhận ra đó chính là hai đứa trẻ đen đủi bị gia nhân của Huỳnh gia đánh đập, lúc xảy ra chuyện, Cố Hi bị bắt lại nên cũng không biết hai đứa đã rời đi lúc nào

Thấy đứa lớn đang ôm ngang đứa bé nhỏ hơn chạy lại đây, linh cảm thầy thuốc của Cố Hi mách bảo rằng, đứa bé nhỏ kia đang gặp nguy hiểm

Quả nhiên, đứa lớn ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước mặt Cố Hi dập đầu

“Đại phu, xin hay cứu đệ đệ của ta một mạng, Giang Quỳnh ta nguyện sau này làm trâu làm ngựa báo đáp ngài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK