Hà Chí Tinh hừ lạnh không thèm tranh cãi với tên vương gia cứng đầu này nữa, dù sao thì những lời đó cũng không sai, hắn cãi không nổi
“vương gia, hoàng thượng đặc biệt dặn dò ta nhất định phải đưa ngài về”
Nghĩ đến trận tập kích hôm trước, Hạ Minh Triết cũng đoán ra phần nào lí do hoàng huynh lại nhất định phải lôi hắn về
“đã xảy ra chuyện gì?”
“năm ngày trước hoàng thượng lợi dụng được sơ hở bắt nhốt đám người Nhị hoàng tử lại, viết thánh chỉ công bố tội trạng của bọn chúng chiếu cáo thiên hạ, ngày hành quyết cũng chọn được rồi vậy mà lại để cho Nhị hoàng tử trốn được”
“hắn trốn rồi?”, Hạ Minh Triết cau mày, mới bắt được lại để hắn chạy thoát
“là ta vô năng, không kịp thời phát hiện ra hắn đã sớm cấu kết với Tịnh Vũ quốc”
“vậy người cứu Hạ Minh Lãng chính là người của Tịnh Vũ quốc”
“đúng vậy, nhìn cách bọn chúng hạ độc thủ là biết, hơn nữa bây giờ Tịnh Vũ đột ngột cho quân chiếm đóng ở biên giới nước ta, có muốn không nghi ngờ cũng khó”
“vậy ý hoàng huynh là muốn ta trở về dẫn binh đánh với Tinh Vũ quốc đúng không?”
“bệ hạ tuy chưa nói ra miệng nhưng chín mười phần cũng là ý này”, Hà Chí Tinh lại nhấp thêm một ngụm trà, trà ở đây có mùi thơm của hoa rất nhẹ, uống ngon
Hạ Minh Triết vẫn đứng đó, vẻ mặt đăm chiêu, nếu là trước đây hắn sẽ không nhiều lời mà vác kiếm đánh cho nước địch một trận tơi tả, nhưng nếu bây giờ rời đi, hắn thật sự không yên tâm chút nào
Lỡ lúc hắn thắng trận trở về Hi nhi đã bị con heo thúi nào ủi mất thì phải làm sao? Mặc dù hai người đã gạo nấu thành cơm rồi cơ mà Hi nhi vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn, đánh trận lâu như vậy có khi Hi nhi quên luôn cả mặt hắn cũng nên! Không thể như thế được!
Hà Chí Tinh nhìn Hạ Minh Triết đấu tranh tâm lý, một lời cũng không nói
“ta không về đâu”
“cái gì?! vương gia không đùa đấy chứ?”, Hà Chí Tinh lập tức nhảy dựng
“để Hi nhi ở lại đây ta không yên tâm”
“vương gia, ngài suy nghĩ lại đi, chúng ta giao chiến với quân địch cũng là để bảo vệ vương phi mà, hơn nữa nếu không thắng trận này ngài với vương phi không thể đại hôn đâu”
Câu cuối như nhát dao chí mạng đâm Hạ Minh Triết, đúng, đất nước xảy ra chiến tranh, hắn không thể đại hôn được, chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh, thắng rồi mới có thể cưới Hi nhi
Nhìn vẻ mặt thỏa hiệp của Hạ Minh Triết, Hà Chí Tinh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nhắc đến vương phi là một quyết định sáng suốt, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng cũng tìm ra cách áp chế tên vương gia tùy tính này rồi ha ha
Tối đến, Hạ Minh Triết lẻn vào phòng của Cố Hi, nhìn dung nhan khi ngủ của cậu thì càng rối rắm
“Hi nhi, đợi ta, ta rất nhanh sẽ quay về, lúc đó ngươi nhất định phải gả cho ta đấy biết chưa”, ngón tay Hạ Minh Triết vuốt ve sườn mặt Cố Hi, sau đó kéo chăn lên cho cậu
Lại nhìn thêm một lát, Hạ Minh Triết mới lưu luyến rời đi
Bên ngoài Lý gia thôn đã có một đội ngũ chờ sẵn, đón Hạ Minh Triết về Kinh, đợi hắn đến liền ngay lập tức xuất phát
– —————
Sáng sớm Cố Hi tỉnh dậy thấy chăn được kéo cao hơn so với mọi hôm thì có chút nghi hoặc, nhưng thấy không có gì bất thường liền mặc kệ
Tối hôm qua Cố Hi đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện tiểu thất giấu cậu việc đã nhớ lại có lẽ là vì hắn có lí do riêng không thể nói, còn chuyện… hai người xảy ra quan hệ xác thịt thì quên đi là được, là một người hiện đại, tư tưởng của cậu tất nhiên sẽ không gò bó như người dân ở đây, coi như là bị chó cắn một đêm thôi
Đang tự nhủ với bản thân không sao thì tờ giấy trên bàn lại thu hút sự chú ý của Cố Hi
Là một bức thư
Nội dung bức thư chỉ vỏn vẹn có vài dòng, nói là hắn có việc khẩn cấp phải rời đi, đợi hắn xong việc sẽ quay về, hi vọng lúc đó Cố Hi không giận hắn nữa, cuối bức thư còn ghi cái tên mà Cố Hi chưa từng biết tới – Hạ Minh Triết
Cố Hi nắm chặt tờ giấy một lúc rồi lại thả ra, ném nó vào không gian, sau đó trở lại với sinh hoạt hằng ngày
Đi được thì đi luôn đi! Tốt nhất là đừng có quay về!
– —–Một vài lời của tác giả: như mọi người đã thấy đấy, Hi nhi của chúng ta tức giận rồi nên tui phải hành anh công thêm một đoạn thời gian nữa mới được, cho nên là bắt đầu từ chap sau, khoảng thời gian sẽ có thay đổi nhe, cụ thể là 3 năm