• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau đứng dậy, chúng ta vào trong rồi nói”

Cố Hi vội đỡ đứa lớn dậy, đón lấy đứa nhỏ hơn vào lòng, sau đó quay qua nói với Lý Ái Hoa: “Hoa Hoa, ngươi mau chuẩn bị nước ấm, ta cần đưa đứa bé lên phòng đặc biệt”

Lý Ái Hoa nghe cậu nói vậy thì nghiêm mặt, chạy nhanh đi đun nước, Cố Hi từng nói, phòng đặc biệt được tạo nên là để dành cho bệnh nhân bị thương nặng, đây là lần đầu tiên Cố Hi dùng tới nó.

Cố Hi đưa đứa bé lên lầu, dùng kéo cắt hết đống vải trên người cậu bé xuống, phần cánh tay bị thương lộ ra, vết cắt gần bả vai trông rất dữ tợn, vì không được chữa trị kịp thời nên vết thương đã bị thối rữa, mưng mủ, rất khó nhìn thẳng.

Lý Ái Hoa vừa lúc bưng chậu nước ấm lên, thấy cảnh này thì tái mặt, trước đây cậu chạy tới chạy lui bên ngoài cùng Cố Hi ba năm, từng gặp qua vô số vết thương còn đáng sợ hơn thế này rất nhiều, nhưng đây chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại bị thương nặng như vậy chứ?

Thân nhiệt của đứa bé đột ngột tăng cao, Cố Hi dùng nước ấm lau rửa xung quanh, tránh đụng vào miệng vết thương, sau đó để Lý Ái Hoa lau sạch những vùng khác, còn mình thì đi chuẩn bị dụng cụ, ca này cần phẫu thuật, phải loại bỏ phần thịt thối rữa càng sớm càng tốt, nếu không, tính mạng cậu bé sẽ khó mà giữ được.

Lúc Hạ Minh Triết đuổi tới đây, chỉ thấy mỗi Cố Minh Hiên và một đứa trẻ lạ mặt đang đứng cùng nhau.

“Hiên nhi, cha của con đâu? Sao lại ở đây một mình thế này?”

Cố Minh Hiên thấy Hạ Minh Triết, vừa vui sướng vừa kinh ngạc, lon ton chạy tới bên chân hắn: “Thúc thúc tốt bụng, sao thúc lại ở đây? Thúc tìm cha của Hiên nhi có chuyện gì không?”

“Ta đương nhiên là có chuyện muốn nói với cha con nên mới tới đây rồi”, Hạ Minh Triết bế nhóc lên, véo nhẹ bên má bánh bao của bé, thầm nghĩ Cố Hi nuôi con của bọn họ thật tốt, béo tròn trắng trẻo, sờ rất thích.

“Thúc thúc quen biết cha của Hiên nhi thật sao?”

“Đương nhiên, bọn ta còn rất thân thiết nữa là”, Hạ Minh Triết tâm tình rất tốt, vừa nói vừa nhào nặn bên má còn lại của Cố Minh Hiên, nắn tới nỗi bé sắp khóc đến nơi rồi mới chịu thả ra.

Cố Minh Hiên thoát được vòng tay của ác ma, theo bản năng muốn chạy đi tìm Cố Hi cáo trạng, nhưng lại nghĩ tới cha đang bận, bé chỉ đành ôm hai má của mình, ấm ức nói Hạ Minh Triết là “Đại thúc xấu xa”.

Cố Hi từ tiểu viện phía sau bước ra, nhíu mày nhìn Hạ Minh Triết.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Thấy Cố Hi đến, Hạ Minh Triết thu lại dáng vẻ trêu đùa của mình, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn cậu giống hệt như tiểu thất năm đó.

“Hi nhi, ngươi đừng lạnh lùng như vậy, ta biết sai rồi”

“Duệ vương có vẻ rất thích tỏ ra đáng thương để lừa gạt người khác nhỉ?”

“Ta không có mà”

“Hôm nay chỗ thảo dân có việc quan trọng, không thể tiếp đón chu toàn, mời Duệ vương về cho”, Cố Hi mất kiên nhẫn, không thèm nhìn Hạ Minh Triết nữa, bỏ lại một câu tiễn khách rồi nhanh chóng chạy lên lầu để bắt đầu chữa trị cho bệnh nhân.

Hạ Minh Triết coi như không nghe thấy cậu đuổi người, mặt dày mặt dạn theo sau, ngồi bên ngoài phòng trông chừng hai đứa trẻ là Cố Minh Hiên và Giang Quỳnh đã được lau rửa qua, thay y phục dày hơn.

Cứ khoảng chừng 15 phút, Lý Ái Hoa lại chạy ra thay nước ấm một lần, nhìn chậu nước bị máu pha đỏ, Giang Quỳnh nắm chặt tay, hận không thể chịu đau thay cho đệ đệ.

Cố Minh Hiên nhạy cảm nhận thấy tâm trạng của Giang Quỳnh không tốt, bé lấy một viên kẹo đường từ hầu bao bên hông ra, đưa đến trước mặt Giang Quỳnh, nói: “tiểu ca ca đừng lo, cha rất giỏi, đệ đệ của huynh sẽ không sao đâu, cho huynh viên kẹo nè, đừng buồn nữa nha”

Giang Quỳnh nhìn đứa bé thấp hơn hẳn một cái đầu, dùng giọng nói non nớt an ủi mình, thần tình căng thẳng cũng dãn ra đôi chút, cậu nhận lấy viên kẹo của bé, thấp giọng cảm ơn.

Hạ Minh Triết nhìn hai đứa trẻ tương tác qua lại, nghĩ tới điều gì đó, hắn ra ám hiệu cho thuộc hạ đưa người đến hỗ trợ Cố Hi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK