Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng - Thẩm Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ giúp nàng vấn lại mái tóc đen và đội lại mũ, nhẹ nhàng nói: “Ra ngoài đi”.

Hắn chớp chớp hàng mi, giấu đi đôi mắt đen như sắc đêm ngoài kia rồi nói thêm: “Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, người đến rồi”.

Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới quay người ra khỏi phòng giam. Tần Như Lương động tác nhanh nhẹn, dùng lòng bàn tay đẩy khóa ngay khi nàng ra ngoài, khóa cửa phòng giam lại, sau đó treo chìa khóa lên tường.

Hai tên ngục tốt bước vào, tiến hành bàn giao xong, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt có thể rời đi.

Thẩm Nguyệt đi qua hành lang, Tô Vũ vẫn đang ngồi quay lưng với cửa phòng giam giống hệt như lúc nàng đến, bóng lưng điềm đạm và yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một lần, nhưng hắn không thể hồi đáp.

Hai người gặp thị vệ bước vào tuần tra ở bên ngoài hành lang bèn đứng lùi sang một bên, cúi đầu chờ, đợi khi thị vệ đi qua rồi mới tiếp tục tiến về phía trước, ra khỏi đại lao.

Sau khi ra khỏi địa lao, họ thuận lợi vượt qua trạm gác, Thẩm Nguyệt đứng ở điểm tận cùng của quảng trường, thoáng dừng chân, sau cùng vẫn phải ngoái đầu nhìn lại.

Ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh nhuộm một thứ màu sắc đơn điệu và mơ hồ cho quảng trường và đại lao, tiết trời giá rét.

Tần Như Lương đanh mặt với vẻ khó chịu: “Đã chàng chàng thiếp thiếp suốt nửa đêm mà vẫn thấy không đủ à?”

Thẩm Nguyệt lườm hắn ta một cái, thành thật đáp: “À, tất nhiên là không đủ rồi, chàng chàng thiếp thiếp cả đời vẫn cảm thấy không đủ”.

Nàng và Tô Vũ tình nồng ý mật, Tần Như Lương ở bên cạnh trơ mắt nhìn, bây giờ Thẩm Nguyệt còn cố tình chọc tức hắn ta, hắn ta không thể khống chế được: “Cô đúng là... tức chết ta mà”.

Sau đó hai người tiến vào phòng nghỉ của Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh nơm nớp lo sợ, hiện giờ thấy hai người bình an vô sự quay trở về mới có thể thở phào một hơi.

Sau khi thay bộ đồ của ngục tốt, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương tiếp tục mặc trang phục hộ vệ trong nhà Đại Lý Tự Khanh, nhân lúc trời chưa sáng tỏ, đoàn người rời khỏi Đại Lý Tự.

Khi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương trở ra từ nhà của Đại Lý Tự Khanh, họ đã mặc y phục như khi ra ngoài vào đêm qua.

Chợ sáng vẫn còn sớm, trên đường thưa thớt vài quầy hàng bán điểm tâm. Hai người dùng điểm tâm rồi bước ra, Thẩm Nguyệt đứng trên đường lớn thoáng đãng và sạch sẽ, nghiêng đầu nhìn về phía Đông.

Ở bên ấy, ánh bình minh rạng ngời đang chuẩn bị cho một ngày đông ấm áp hiếm thấy.

Mấy ngày rồi hoàng đế không nhận được tình báo từ thám tử xung quanh Tần phủ bèn phái người đi giục, kết quả người được cử đi quay về bẩm báo rằng không tìm thấy thám tử canh chừng gần Tần phủ.

Không tìm thấy bất cứ ai, không có chút dấu tích nào.

Hoàng đế cảm thấy kinh ngạc nên phái thêm người tìm kiếm ở gần đó, thậm chí là khắp kinh thành, cũng không hề tìm thấy.

Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, hoàng đế vỗ bàn quát tháo: “Chỉ một Tần phủ cũng không trông chừng được, thám tử bốc hơi giữa nhân gian chắc! Phái tốp khác đi canh chừng cho trẫm!”

Nhưng theo báo cáo từ thám tử, Tần phủ không có bất kỳ động tĩnh nào.

Sau khi trở về từ Đại Lý Tự, Thẩm Nguyệt rất ít khi ra ngoài, vẫn luôn lặng lẽ đợi tin tức.

Ngày thứ năm, đại thần trong triều lại thượng tấu vạch trần một nhóm tham quan ô lại khác cấu kết cùng Hạ Phóng, nhất thời nhiều người vào ngục, lòng người khiếp đảm.

Qua ngày thứ sáu, hoàng thượng chỉ định phái một quan thẩm tra mới thẩm tra lại vụ án của Tô Vũ.

Đến ngày thứ tám, Thẩm Nguyệt còn chưa đợi được tin tức của Giang Nam truyền tới đã đợi được tin Tô Vũ bị định tội, đợi hành quyết.

Nàng tưởng rằng từ lúc quan thẩm tra mới tiếp quản vụ án đến khi kết án chí ít cũng cần vài ngày, không ngờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã đòi kết án.

Tội danh thông đồng phản quốc, chứng cứ xác thực, giờ Ngọ ba khắc ngày kia xử trảm.

Nghe nói chứng cứ tìm được là thư từ qua lại cùng Bắc Hạ, nội dung trong thư đại khái là Tĩnh Nguyệt công chúa không khỏe, triều chính Đại Sở rối ren, Bắc Hạ có thể nhân cơ hội này xuất binh mưu quyền đoạt lợi.

Để chứng cứ Tô Vũ có tội, bút tích và lạc khoản trên thư tín tất thảy đều là của Tô Vũ, có thể lấy bút tích trong các tấu chương mà trước kia hắn từng thượng tấu để so sánh. Ngoài thư tín ra, còn có cả tín vật của Bắc Hạ để làm chứng.

Tuy rằng bên ngoài Tần phủ có thám tử giám sát, nhưng dù sao nhân thủ có hạn, không thể canh chừng từng người trong phủ.

Đây là tin tức mà Tần Như Lương phái người đi dò la được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK