Một thôn xóm nhỏ mới mấy chục nhân khẩu mà mọi người tìm kiếm rất lâu, thế nhưng chỉ có thể tìm ra thi thể, không còn một ai sống sót.
Hai chân Thẩm Nguyệt mềm nhũn.
Vài ngày trước Tô Vũ còn nói với nàng, chỉ cần nàng dốc hết lòng, hết sức cứu giúp, đồng thời dàn xếp ổn thỏa cho bách tính trong cơn lũ lụt mùa thu, vậy sẽ có thể thu phục lòng người, nâng cao danh vọng.
Nhưng khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng chỉ còn cảm giác lực bất tòng tâm.
Đừng nói đến việc còn rất nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi trong cơn lũ, mà chỉ cái thôn nhỏ trước mắt thôi, nàng đã bất lực không làm được gì.
Đến lúc xế chiều, mưa đã tạnh hẳn.
Hoắc tướng quân cũng không đành lòng nhìn dân làng phơi thây nơi đồng không mông quạnh thế này lên tiếng: “Công chúa, lão thần sai người chôn cất bọn họ”.
Thẩm Nguyệt đáp lời: “Được”.
Sau đó các binh sĩ tìm khu đất trống bên cạnh, đào hố, chôn tất cả dân làng vào trong đó.
Tô Vũ nói: “A Nguyệt, sống chết có số”.
Hạ Du cũng nói: “Đúng, cô đừng khổ sở”.
Thẩm Nguyệt không nói gì, một lát sau, trên mặt có hơi chấn động nói: “Các ngươi nghe xem, hình như dưới lòng đất có âm thanh?”
Hạ Du không hiểu chuyện gì, tập trung lắng nghe, còn Tô Vũ đã nghe được rồi, tiến về nơi âm thanh phát ra.
Thẩm Nguyệt và hắn gắng sức đẩy tất cả vật cản trở ra, khi nãy đã tìm kiếm ở đây rồi mà không có bất kỳ phát hiện gì. Nhưng bây giờ, âm thanh kia chính là từ bên dưới truyền đến.
Thẩm Nguyệt dùng tay đào bùn đất, khi đào được chừng mấy thước, họ phát hiện bên dưới còn một không gian nhỏ hẹp, một thanh xà ngang đang “oằn mình” chống đỡ sức nặng.
Ba người hợp sức đào không gian kia rộng ra, Thẩm Nguyệt kéo xà ngang lên thì trông thấy bên dưới có một đứa bé đang nằm và một con chó vàng đang hấp hối.
Âm thanh yếu ớt kia chính là do con chó phát ra, cơ thể nó bị ép đến thay đổi hình dạng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Khi nhìn thấy đám người Thẩm Nguyệt đến, trong đôi mắt nó lộ ra ánh nước long lanh.
Chó vàng cố gắng dùng miệng ngậm lấy đứa bé, Thẩm Nguyệt lập tức ôm đứa bé kia lên, chuyển đến nơi đất bằng, kiểm tra hơi thở của đứa bé rồi kêu lên: “Tô Vũ! Mau, mau cứu đứa nhỏ, vẫn chưa chết!”
Hai người đồng lòng cứu chữa cho đứa bé này, phí rất nhiều công sức mới cứu sống được.
Hạ Du lặng lẽ ôm con chó dưới hố lên, đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt, hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô có thể cứu nó không?”
Chó vàng không còn kêu nữa, đôi mắt mở to không hề khép lại, khóe mắt mơ hồ có vệt nước mắt.
Thẩm Nguyệt giơ tay xoa đầu nó, sau đó dời xuống phủ lên đôi mắt nó, chó vàng yên lặng nhắm nghiền hai mắt.
Thẩm Nguyệt mở miệng thở gấp, uể oải ngồi trên mặt đất, khẽ nói: “Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu”.
Hạ Du nói: “Ta cũng vậy”. Hắn ta ôm con chó vàng kia đứng dậy, đi về phía Hoắc tướng quân: “Ta đi nhờ sư phụ chôn cả nó vào”.
Trước lúc trời tối, đoàn người quay trở lại trong thành.
Quân dân trong thành ngóng trông đợi chờ, hi vọng bọn họ có thể cứu một vài người trở về, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ cứu được một nhóc con.
Trong thiên tai gian khổ, mọi người đều cảm thấy như cùng cảnh ngộ, không khỏi cảm thấy xót xa.
Sau khi trở về, Thẩm Nguyệt uống mấy bát canh khử hàn nhưng vẫn cảm thấy trận mưa ngày hôm nay rét lạnh vào tận đáy lòng mình.
Ba người là nàng, Tô Vũ và Hạ Du ngồi vây quanh đống lửa, toàn thân dính đầy bùn đất dơ bẩn, nước trong nồi đang đun, chờ sau khi nước sôi sẽ xách về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Không ai nói gì.
Mãi đến khi trong nồi có hơi nóng bốc lên, Tô Vũ mới nói: “Hạ công tử, ngươi mang về phòng tắm trước đi”.
Loại chuyện này vốn nên là Thẩm Nguyệt trước, nhưng Hạ Du biết Tô Vũ muốn đẩy mình đi, tránh mặt khỏi đó.
Vì vậy hắn ta đứng dậy múc nước, nói: “Vậy ta không khách khí”. Hắn ta múc nước nóng đi rồi rót nước lạnh vào trong nồi.
Thẩm Nguyệt đút vài thanh củi vào trong lòng bếp được dựng lên tạm thời này để lửa cháy mạnh thêm chút.
Sau khi Hạ Du đi rồi, Tô Vũ mới khẽ nói: “Mặc dù chỉ cứu về được một đứa bé, nhưng A Nguyệt à, nàng kiên trì muốn đi chuyến này không hề vô ích, lòng người chính là phải tích góp từng chút từng chút như vậy”.
Trong mắt hắn lấp lóe ánh lửa, Tô Vũ lại nói: “Sở dĩ cảm thấy khó chịu là do A Nguyệt nàng dần dần có lòng yêu nước thương dân, đây là phúc của Đại Sở sau này. Thiên tai nhân họa cũng không chỉ có ở nơi này, nơi này còn như vậy, có thể thấy được nơi khác sẽ thế nào.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là dân giàu nước mạnh, ngày sau, chỉ có dân giàu nước mạnh mới có thể ứng phó được tai họa thế này, mới có thể di dời bách tính trên diện rộng, cho bọn họ một nơi yên thân gửi phận”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, hắn nói rất bình tĩnh, lại mang theo kiên định vô hình.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta có thể làm được sao?”
“Vì sao không thể?”. Tô Vũ nói: “Đương kim hoàng thượng cố chấp trong việc tranh chấp đảng phái, các nơi đều là tham quan ô lại một tay che trời, bách tính sống chẳng hề đầy đủ ấm no. Muốn làm tốt hơn ông ta, không nhất định phải có tài cán kinh thiên động địa, mà phải có một trái tim yêu nước thương dân”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ có trái tim yêu nước thương dân là đủ rồi sao? Vậy tiên đế nhân ái đức độ, có lòng yêu nước thương dân, vì sao Đại Sở vẫn đổi chủ?”
“Thời buổi loạn lạc, đương nhiên không chỉ cần lòng yêu nước thương dân, mà còn phải có dã tâm tranh quyền đoạt lợi”, Tô Vũ bình thản: “A Nguyệt, những thứ không sạch sẽ đó, ta đoạt giúp nàng”.
Lời Tô Vũ nói luôn có thể chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Thật ra chàng còn thích hợp thống lĩnh bốn phương, tranh quyền đoạt lợi hơn ta, sao chàng lại muốn đẩy ta lên?”
Tô Vũ nhướng mày, thản nhiên nói: “Thiên hạ của Đại Sở vẫn họ Thẩm, ta nhiều nhất chỉ có thể làm một người chồng đảm đứng sau”.
“Tô Vũ, nếu một ngày nào đó, thiên hạ và quyền lực chí cao bày ra trước mặt chàng, chẳng lẽ nó không có bất kỳ sức hấp dẫn nào đối với chàng sao?"
Hai chân Thẩm Nguyệt mềm nhũn.
Vài ngày trước Tô Vũ còn nói với nàng, chỉ cần nàng dốc hết lòng, hết sức cứu giúp, đồng thời dàn xếp ổn thỏa cho bách tính trong cơn lũ lụt mùa thu, vậy sẽ có thể thu phục lòng người, nâng cao danh vọng.
Nhưng khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng chỉ còn cảm giác lực bất tòng tâm.
Đừng nói đến việc còn rất nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi trong cơn lũ, mà chỉ cái thôn nhỏ trước mắt thôi, nàng đã bất lực không làm được gì.
Đến lúc xế chiều, mưa đã tạnh hẳn.
Hoắc tướng quân cũng không đành lòng nhìn dân làng phơi thây nơi đồng không mông quạnh thế này lên tiếng: “Công chúa, lão thần sai người chôn cất bọn họ”.
Thẩm Nguyệt đáp lời: “Được”.
Sau đó các binh sĩ tìm khu đất trống bên cạnh, đào hố, chôn tất cả dân làng vào trong đó.
Tô Vũ nói: “A Nguyệt, sống chết có số”.
Hạ Du cũng nói: “Đúng, cô đừng khổ sở”.
Thẩm Nguyệt không nói gì, một lát sau, trên mặt có hơi chấn động nói: “Các ngươi nghe xem, hình như dưới lòng đất có âm thanh?”
Hạ Du không hiểu chuyện gì, tập trung lắng nghe, còn Tô Vũ đã nghe được rồi, tiến về nơi âm thanh phát ra.
Thẩm Nguyệt và hắn gắng sức đẩy tất cả vật cản trở ra, khi nãy đã tìm kiếm ở đây rồi mà không có bất kỳ phát hiện gì. Nhưng bây giờ, âm thanh kia chính là từ bên dưới truyền đến.
Thẩm Nguyệt dùng tay đào bùn đất, khi đào được chừng mấy thước, họ phát hiện bên dưới còn một không gian nhỏ hẹp, một thanh xà ngang đang “oằn mình” chống đỡ sức nặng.
Ba người hợp sức đào không gian kia rộng ra, Thẩm Nguyệt kéo xà ngang lên thì trông thấy bên dưới có một đứa bé đang nằm và một con chó vàng đang hấp hối.
Âm thanh yếu ớt kia chính là do con chó phát ra, cơ thể nó bị ép đến thay đổi hình dạng, ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Khi nhìn thấy đám người Thẩm Nguyệt đến, trong đôi mắt nó lộ ra ánh nước long lanh.
Chó vàng cố gắng dùng miệng ngậm lấy đứa bé, Thẩm Nguyệt lập tức ôm đứa bé kia lên, chuyển đến nơi đất bằng, kiểm tra hơi thở của đứa bé rồi kêu lên: “Tô Vũ! Mau, mau cứu đứa nhỏ, vẫn chưa chết!”
Hai người đồng lòng cứu chữa cho đứa bé này, phí rất nhiều công sức mới cứu sống được.
Hạ Du lặng lẽ ôm con chó dưới hố lên, đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt, hỏi: “Thẩm Nguyệt, cô có thể cứu nó không?”
Chó vàng không còn kêu nữa, đôi mắt mở to không hề khép lại, khóe mắt mơ hồ có vệt nước mắt.
Thẩm Nguyệt giơ tay xoa đầu nó, sau đó dời xuống phủ lên đôi mắt nó, chó vàng yên lặng nhắm nghiền hai mắt.
Thẩm Nguyệt mở miệng thở gấp, uể oải ngồi trên mặt đất, khẽ nói: “Ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu”.
Hạ Du nói: “Ta cũng vậy”. Hắn ta ôm con chó vàng kia đứng dậy, đi về phía Hoắc tướng quân: “Ta đi nhờ sư phụ chôn cả nó vào”.
Trước lúc trời tối, đoàn người quay trở lại trong thành.
Quân dân trong thành ngóng trông đợi chờ, hi vọng bọn họ có thể cứu một vài người trở về, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ cứu được một nhóc con.
Trong thiên tai gian khổ, mọi người đều cảm thấy như cùng cảnh ngộ, không khỏi cảm thấy xót xa.
Sau khi trở về, Thẩm Nguyệt uống mấy bát canh khử hàn nhưng vẫn cảm thấy trận mưa ngày hôm nay rét lạnh vào tận đáy lòng mình.
Ba người là nàng, Tô Vũ và Hạ Du ngồi vây quanh đống lửa, toàn thân dính đầy bùn đất dơ bẩn, nước trong nồi đang đun, chờ sau khi nước sôi sẽ xách về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Không ai nói gì.
Mãi đến khi trong nồi có hơi nóng bốc lên, Tô Vũ mới nói: “Hạ công tử, ngươi mang về phòng tắm trước đi”.
Loại chuyện này vốn nên là Thẩm Nguyệt trước, nhưng Hạ Du biết Tô Vũ muốn đẩy mình đi, tránh mặt khỏi đó.
Vì vậy hắn ta đứng dậy múc nước, nói: “Vậy ta không khách khí”. Hắn ta múc nước nóng đi rồi rót nước lạnh vào trong nồi.
Thẩm Nguyệt đút vài thanh củi vào trong lòng bếp được dựng lên tạm thời này để lửa cháy mạnh thêm chút.
Sau khi Hạ Du đi rồi, Tô Vũ mới khẽ nói: “Mặc dù chỉ cứu về được một đứa bé, nhưng A Nguyệt à, nàng kiên trì muốn đi chuyến này không hề vô ích, lòng người chính là phải tích góp từng chút từng chút như vậy”.
Trong mắt hắn lấp lóe ánh lửa, Tô Vũ lại nói: “Sở dĩ cảm thấy khó chịu là do A Nguyệt nàng dần dần có lòng yêu nước thương dân, đây là phúc của Đại Sở sau này. Thiên tai nhân họa cũng không chỉ có ở nơi này, nơi này còn như vậy, có thể thấy được nơi khác sẽ thế nào.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là dân giàu nước mạnh, ngày sau, chỉ có dân giàu nước mạnh mới có thể ứng phó được tai họa thế này, mới có thể di dời bách tính trên diện rộng, cho bọn họ một nơi yên thân gửi phận”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, hắn nói rất bình tĩnh, lại mang theo kiên định vô hình.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta có thể làm được sao?”
“Vì sao không thể?”. Tô Vũ nói: “Đương kim hoàng thượng cố chấp trong việc tranh chấp đảng phái, các nơi đều là tham quan ô lại một tay che trời, bách tính sống chẳng hề đầy đủ ấm no. Muốn làm tốt hơn ông ta, không nhất định phải có tài cán kinh thiên động địa, mà phải có một trái tim yêu nước thương dân”.
Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ có trái tim yêu nước thương dân là đủ rồi sao? Vậy tiên đế nhân ái đức độ, có lòng yêu nước thương dân, vì sao Đại Sở vẫn đổi chủ?”
“Thời buổi loạn lạc, đương nhiên không chỉ cần lòng yêu nước thương dân, mà còn phải có dã tâm tranh quyền đoạt lợi”, Tô Vũ bình thản: “A Nguyệt, những thứ không sạch sẽ đó, ta đoạt giúp nàng”.
Lời Tô Vũ nói luôn có thể chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Thật ra chàng còn thích hợp thống lĩnh bốn phương, tranh quyền đoạt lợi hơn ta, sao chàng lại muốn đẩy ta lên?”
Tô Vũ nhướng mày, thản nhiên nói: “Thiên hạ của Đại Sở vẫn họ Thẩm, ta nhiều nhất chỉ có thể làm một người chồng đảm đứng sau”.
“Tô Vũ, nếu một ngày nào đó, thiên hạ và quyền lực chí cao bày ra trước mặt chàng, chẳng lẽ nó không có bất kỳ sức hấp dẫn nào đối với chàng sao?"