Hoàng đế thoáng dịu lại, phất tay cho thái y lui xuống, lúc này mới lạnh băng nhìn chăm chăm Hạ Phóng: “Ngươi nói Tô Vũ?”
“Vi thần cảm thấy Tô Vũ này tuy rằng ngày thường hành vi đoan chính tìm không ra chút thiếu sót nhưng càng là giọt nước không lọt như vậy càng đáng nghi, một người phụ nữ như công chúa Tĩnh Nguyệt đâu hiểu thu phục lòng dân thế nào, lúc đó có Tô Vũ một đường đồng hành, nhất định là hắn đã thay nàng ta trù hoạch”.
Hoàng đế đương nhiên biết điều này nhưng xét thấy Tô Vũ mới cùng Dạ Lương hòa đàm trở lại coi như lập được công lớn mới một mực không động tới hắn ta.
Hạ Phóng nói tiếp: “Mà lần này Tĩnh Nguyệt trùng hợp bệnh nặng, Bắc Hạ lại đưa thư tới, nếu không phải có người lén lút liên lạc với Bắc Hạ, sao có thể kịp thời như vậy? Dõi mắt khắp triều đình và dân gian, còn có ai giống như hắn không hy vọng Tĩnh Nguyệt chết đi đây?”
Nhiều năm trước Tô Vũ chủ động quy hàng tránh đi một trận máu tanh trong triều, những năm này hắn vẫn luôn biết thân biết phận và chưa từng dính líu quá nhiều đến Tĩnh Nguyệt.
Không phải hoàng đế chưa từng nghĩ tới, nếu người âm thầm giúp đỡ Thẩm Nguyệt thực sự là hắn thì có thể thấy tâm tư của người này kín đáo, tính cách cực ẩn nhẫn.
Tuy rằng cho tới thời điểm hiện tại, Tô Vũ dần từng bước giảng dạy ở Viện Thái Học, không hề lộ ra bất cứ sai sót nào, kẻ này rốt cuộc cũng là người trông coi Tĩnh Nguyệt khôn lớn, dù thế nào cũng không thể giữ lại.
Hạ Phóng tiếp tục: “Năm đó để ổn định bề tôi tiền triều không thể không giữ hắn lại, hiện tại triều chính vững chắc, hắn cũng không quan trọng nữa, không bằng bắt đầu từ Tô Vũ trước”.
Hoàng đế bây giờ không động tới nổi Thẩm Nguyệt, không lẽ còn không xử lý Tô Vũ?
Đợi hắn ta đào hết đất dưới gốc cây, dù cho Thẩm Nguyệt là công chúa tiền triều thì một người phụ nữ như nàng ta cũng chỉ còn nước lung lay chực đổ mà thôi.
Như vậy cũng có thể giải quyết được những phiền não của hoàng đế, chỉ là thủ đoạn phức tạp hơn một chút.
Biểu cảm của hoàng đế đã ‘mây quang mưa tạnh’, liền giao việc này lại cho Hạ Phóng làm, cũng không truy vấn chuyện thèm muốn nữ sắc trước đó của hắn nữa, cuối cùng chỉ qua quýt răn dạy hắn một trận coi như xong chuyện. Nhưng cũng không quên cho hắn một ‘trái táo ngọt’, ban tặng cho hắn hai vũ nữ quyến rũ trong cung, còn cho hắn tự mình lựa chọn.
Hạ Phóng vui sướng nhận lệnh và coi đây là cơ hội để lập công chuộc tội, nhất định phải dốc sức thực hiện.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Thẩm Nguyệt mỗi ngày không làm gì khác ngoại trừ đọc sách.
Nếu có chỗ không hiểu thì hỏi Tần Như Lương, còn cùng hắn thảo luận chiến thuật, có lúc vừa thảo luận liền mất nửa buổi chiều.
Dù sao thì hiện tại Tần Như Lương cũng rất rảnh rỗi, cũng vui vẻ truyền dạy tất cả những gì mình biết cho Thẩm Nguyệt.
Hắn cảm thấy đã đến thời điểm liền sai quản gia tập hợp đầy tớ trong phủ lại.
Tần phủ của hiện tại đã không còn là phủ tướng quân trước kia nữa, cũng không thể duy trì chi phí cho nhiều người như vậy. Do đó hắn kêu quản gia thanh lý tiền công cho mọi người, chỉ giữ lại một số người cũ, số còn lại đều cho giải tán.
Nhất thời nhóm tôi tớ đều buồn rầu, không chỉ luyến tiếc khi phải nói lời chia tay với chủ cũ mà còn băn khoăn với nỗi lo mất việc không có nơi nào để đi.
Nhưng đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ
Những tai mắt trong phủ kia đều là người mới thuê đương nhiên không thể giữ lại, cũng mượn cơ hội lần này loại bỏ khỏi phủ. Bằng cách này trong phủ chỉ còn lại những người đáng tin cậy.
Sau khi mọi người giải tán, quản gia lo lắng trùng trùng: “Những người đó bị lão gia đuổi đi rồi, hoàng thượng biết được sẽ không…”
Tần Như Lương đáp lạnh nhạt: “Ta nào biết những kẻ đó là gian tế, trong nhà đã sa sút đến mức phải đuổi việc người làm cũ, nếu hoàng thượng trách tội mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái”.
Hoàng đế nhiều nhất là khó chịu trong lòng, nhưng lại không có cách nào phát tác mà thôi.
Tại Trì Xuân Uyển, hôm nay mí mắt Thẩm Nguyệt vẫn nháy không ngừng, nói không ra điều gì bất thường, chỉ là đặc biệt bồn chồn.
Cho đến khi nàng làm rơi sách trong tay, lại đánh đổ đĩa hoa quả trên bàn, Ngọc Nghiên liền hỏi: “Công chúa người hôm nay sao thế? Có phải là cơ thể không thoải mái không?”
“Trong lòng ta bất an”.
Dứt lời nàng chợt nhớ tới bản thân và Tần Như Lương đều đóng cửa ở nhà, không cách nào nắm bắt được động thái trong triều, trừ khi là trong triều xảy ra chuyện rồi.
Nàng không tin cái gọi là thần giao cách cảm nhưng nay lại cảm thấy trái tim trống rỗng lạc lõng.
Hiện giờ trong và ngoài cung chỉ có hai người có thể khiến nàng canh cánh trong lòng.
Một người là Tô Vũ, còn lại chính là Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi đi mời Tần Như Lương tới đây rồi tìm cách thám thính tin tức trong cung, ta lo lắng không biết Bắp Chân và hắn có an toàn không”.
Ngọc Nghiên thấy nàng lo nghĩ không yên, cũng thực sự sợ đã xảy ra chuyện gì đó liền vội vã chạy khỏi Trì Xuân Uyển đi tìm Tần Như Lương.
Chỉ là vừa nhấc gót khỏi sân chẳng ngờ lại đụng phải Tần Như Lương đang tự mình đi tới.
“Vi thần cảm thấy Tô Vũ này tuy rằng ngày thường hành vi đoan chính tìm không ra chút thiếu sót nhưng càng là giọt nước không lọt như vậy càng đáng nghi, một người phụ nữ như công chúa Tĩnh Nguyệt đâu hiểu thu phục lòng dân thế nào, lúc đó có Tô Vũ một đường đồng hành, nhất định là hắn đã thay nàng ta trù hoạch”.
Hoàng đế đương nhiên biết điều này nhưng xét thấy Tô Vũ mới cùng Dạ Lương hòa đàm trở lại coi như lập được công lớn mới một mực không động tới hắn ta.
Hạ Phóng nói tiếp: “Mà lần này Tĩnh Nguyệt trùng hợp bệnh nặng, Bắc Hạ lại đưa thư tới, nếu không phải có người lén lút liên lạc với Bắc Hạ, sao có thể kịp thời như vậy? Dõi mắt khắp triều đình và dân gian, còn có ai giống như hắn không hy vọng Tĩnh Nguyệt chết đi đây?”
Nhiều năm trước Tô Vũ chủ động quy hàng tránh đi một trận máu tanh trong triều, những năm này hắn vẫn luôn biết thân biết phận và chưa từng dính líu quá nhiều đến Tĩnh Nguyệt.
Không phải hoàng đế chưa từng nghĩ tới, nếu người âm thầm giúp đỡ Thẩm Nguyệt thực sự là hắn thì có thể thấy tâm tư của người này kín đáo, tính cách cực ẩn nhẫn.
Tuy rằng cho tới thời điểm hiện tại, Tô Vũ dần từng bước giảng dạy ở Viện Thái Học, không hề lộ ra bất cứ sai sót nào, kẻ này rốt cuộc cũng là người trông coi Tĩnh Nguyệt khôn lớn, dù thế nào cũng không thể giữ lại.
Hạ Phóng tiếp tục: “Năm đó để ổn định bề tôi tiền triều không thể không giữ hắn lại, hiện tại triều chính vững chắc, hắn cũng không quan trọng nữa, không bằng bắt đầu từ Tô Vũ trước”.
Hoàng đế bây giờ không động tới nổi Thẩm Nguyệt, không lẽ còn không xử lý Tô Vũ?
Đợi hắn ta đào hết đất dưới gốc cây, dù cho Thẩm Nguyệt là công chúa tiền triều thì một người phụ nữ như nàng ta cũng chỉ còn nước lung lay chực đổ mà thôi.
Như vậy cũng có thể giải quyết được những phiền não của hoàng đế, chỉ là thủ đoạn phức tạp hơn một chút.
Biểu cảm của hoàng đế đã ‘mây quang mưa tạnh’, liền giao việc này lại cho Hạ Phóng làm, cũng không truy vấn chuyện thèm muốn nữ sắc trước đó của hắn nữa, cuối cùng chỉ qua quýt răn dạy hắn một trận coi như xong chuyện. Nhưng cũng không quên cho hắn một ‘trái táo ngọt’, ban tặng cho hắn hai vũ nữ quyến rũ trong cung, còn cho hắn tự mình lựa chọn.
Hạ Phóng vui sướng nhận lệnh và coi đây là cơ hội để lập công chuộc tội, nhất định phải dốc sức thực hiện.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Thẩm Nguyệt mỗi ngày không làm gì khác ngoại trừ đọc sách.
Nếu có chỗ không hiểu thì hỏi Tần Như Lương, còn cùng hắn thảo luận chiến thuật, có lúc vừa thảo luận liền mất nửa buổi chiều.
Dù sao thì hiện tại Tần Như Lương cũng rất rảnh rỗi, cũng vui vẻ truyền dạy tất cả những gì mình biết cho Thẩm Nguyệt.
Hắn cảm thấy đã đến thời điểm liền sai quản gia tập hợp đầy tớ trong phủ lại.
Tần phủ của hiện tại đã không còn là phủ tướng quân trước kia nữa, cũng không thể duy trì chi phí cho nhiều người như vậy. Do đó hắn kêu quản gia thanh lý tiền công cho mọi người, chỉ giữ lại một số người cũ, số còn lại đều cho giải tán.
Nhất thời nhóm tôi tớ đều buồn rầu, không chỉ luyến tiếc khi phải nói lời chia tay với chủ cũ mà còn băn khoăn với nỗi lo mất việc không có nơi nào để đi.
Nhưng đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ
Những tai mắt trong phủ kia đều là người mới thuê đương nhiên không thể giữ lại, cũng mượn cơ hội lần này loại bỏ khỏi phủ. Bằng cách này trong phủ chỉ còn lại những người đáng tin cậy.
Sau khi mọi người giải tán, quản gia lo lắng trùng trùng: “Những người đó bị lão gia đuổi đi rồi, hoàng thượng biết được sẽ không…”
Tần Như Lương đáp lạnh nhạt: “Ta nào biết những kẻ đó là gian tế, trong nhà đã sa sút đến mức phải đuổi việc người làm cũ, nếu hoàng thượng trách tội mới khiến người ta cảm thấy kỳ quái”.
Hoàng đế nhiều nhất là khó chịu trong lòng, nhưng lại không có cách nào phát tác mà thôi.
Tại Trì Xuân Uyển, hôm nay mí mắt Thẩm Nguyệt vẫn nháy không ngừng, nói không ra điều gì bất thường, chỉ là đặc biệt bồn chồn.
Cho đến khi nàng làm rơi sách trong tay, lại đánh đổ đĩa hoa quả trên bàn, Ngọc Nghiên liền hỏi: “Công chúa người hôm nay sao thế? Có phải là cơ thể không thoải mái không?”
“Trong lòng ta bất an”.
Dứt lời nàng chợt nhớ tới bản thân và Tần Như Lương đều đóng cửa ở nhà, không cách nào nắm bắt được động thái trong triều, trừ khi là trong triều xảy ra chuyện rồi.
Nàng không tin cái gọi là thần giao cách cảm nhưng nay lại cảm thấy trái tim trống rỗng lạc lõng.
Hiện giờ trong và ngoài cung chỉ có hai người có thể khiến nàng canh cánh trong lòng.
Một người là Tô Vũ, còn lại chính là Bắp Chân.
Thẩm Nguyệt nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi đi mời Tần Như Lương tới đây rồi tìm cách thám thính tin tức trong cung, ta lo lắng không biết Bắp Chân và hắn có an toàn không”.
Ngọc Nghiên thấy nàng lo nghĩ không yên, cũng thực sự sợ đã xảy ra chuyện gì đó liền vội vã chạy khỏi Trì Xuân Uyển đi tìm Tần Như Lương.
Chỉ là vừa nhấc gót khỏi sân chẳng ngờ lại đụng phải Tần Như Lương đang tự mình đi tới.