Lúc này có trốn cũng không kịp nữa, vì Tô Vũ đã phát hiện ra nàng và híp mắt nhìn nàng.
Nhưng Hạ Du lại huýt sáo quá hăng, gọi: “Mỹ nhân, mau đến đây uống rượu với tiểu gia nào~”.
Thẩm Nguyệt kéo hắn ta lại, run rẩy nói: “Đừng huýt sáo nữa, nếu để hắn uống rượu với ngươi thì ngươi chết đấy...”
Nhưng Hạ Du không nghe, hắn ta lại còn vẫy tay với Tô Vũ: “Nào, mau đến đây~”.
Ngọc Nghiên đã bắt đầu nhũn cả chân ra, nhìn Tô Vũ từng bước đến gần: “Công, công tử, làm sao đây, hay chúng ta chạy trước nhé?”
Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy Tô Vũ là lai giả bất thiện, bèn đẩy Hạ Du ngã vào người Lưu Nhất Quái, nói: “Lưu huynh, ta có việc, đi trước đây, ngươi phải đưa thằng cha này về phủ Thừa Tướng nhé!”
Nói xong, chưa kịp chờ Lưu Nhất Quái đồng ý thì Thẩm Nguyệt đã kéo Ngọc Nghiên quay đầu chạy thẳng.
Khi Tô Vũ đến gần thì Hạ Du say khướt đã chủ động xáp đến, nhìn kỹ vài lần thì bất mãn nhăn mặt nói: “Ban nãy ngươi đứng bên kia đường nhìn rất xinh đẹp, không ngờ lại là đàn ông!”
Lưu Nhất Quái cũng cảm nhận được khí tức lạnh lẽo mà Tô Vũ tỏa ra, bèn tỉnh rượu hơn phân nửa, lau mồ hôi nói: “Xin lỗi công tử, hắn ta uống say quá, công tử đừng chấp nhặt hắn ta”.
“Ai nói tiểu gia say hả, tiểu gia ta không say!”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Không sao, ta biết hắn ta, nhị công tử nhà Hạ tướng”.
“Ha ha... hóa ra là bạn của nhau...”, Lưu Nhất Quái cười khan, bảo sao ban nãy hai người kia lại chạy như quỷ khi thấy hắn vậy.
Về sau Tô Vũ đích thân đưa Hạ Du về lại phủ Thừa Tướng.
Nghe nói Hạ tướng mời hắn vào trong ngồi, hắn vừa thưởng trà vừa nhìn cảnh Hạ Du bị Hạ tướng đánh.
Hạ tướng vừa đánh vừa mắng: “Nghịch tử! Nghịch thử! Ngươi giỏi quá rồi, dám đùa bỡn cả Đại học sĩ à, để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Hạ Du tỉnh rượu, lại nhìn dáng vẻ thanh nhàn lạnh nhạt của Tô Vũ thì nào còn thấy hắn đẹp nữa mà chỉ thấy đáng sợ ghê tởm!
Về sau Thẩm Nguyệt biết chuyện, bèn kiên định cho rằng không nên gặp mặt Tô Vũ thì hơn, miễn cho bản thân cũng gặp vận xui.
Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ sợ Tô đại nhân thì dễ hiểu rồi, nhưng sao công chúa lại sợ Tô đại nhân ạ?”
“Ta sợ hắn?”, Thẩm Nguyệt nháy mí mắt, nói: “Hắn có phải hổ đâu mà ta phải sợ?”
“Nhưng hắn làm Hạ nhị công tử bị cha đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói lúc nhị công tử bị đánh thì hắn còn ngồi một bên uống trà nữa cơ”.
Thẩm Nguyệt than thở: “Là do Hạ Du hư đốn trước, huýt sáo linh tinh mà. Người như Tô Vũ mà hắn ta cũng dám đùa giỡn à? Công chúa ta đây cũng đâu có làm gì Tô Vũ hắn, hắn muốn giận thì cũng không thể chém lên đầu ta được”.
Thẩm Nguyệt quay lưng đi chơi với Bắp Chân.
Nhưng có vài chuyện Thẩm Nguyệt không biết nên mở lời với Tô Vũ như thế nào.
Đến giao thừa, Thẩm Nguyệt hay tin tối nay Liên Thanh Châu sẽ về kinh, mời Thẩm Nguyệt đến tụ tập ở hồ Dương Xuân.
Thẩm Nguyệt vui mừng khôn xiết, Liên Thanh Châu coi như giữ chữ tín, có thể kịp quay về trong ngày cuối cùng của năm.
Mấy đêm liền kinh thành đều tràn ngập niềm vui, phố xá ban đêm náo nhiệt hơn thường ngày.
Chiều, Ngọc Nghiên phục dịch Thẩm Nguyệt thay đồ chải tóc.
Ngọc Nghiên muốn lấy đồ nam mà Thẩm Nguyệt mặc khi ra ngoài ra, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Mặc đồ nữ đi”.
Ngọc Nghiên ngẩn người, lại nghe Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Hôm nay đi chơi chứ không phải ra ngoài trà trộn, không cần giả nam, nếu không Liên Thanh Châu gặp ta thì cũng sẽ khó xử”.
“Vâng”.
Thế là Ngọc Nghiên trang điểm làm tóc cho Thẩm Nguyệt như cũ.
Thẩm Nguyệt tùy ý nhìn mình trong gương, nói: “Bắp Chân ngày một trưởng thành, nhưng cha nó là ai thì vẫn chưa biết”.
Ngọc Nghiên hơi khựng lại, nói: “Hay công chúa hỏi thẳng Liên công tử xem thế nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Quanh co lòng vòng với hắn thì lại bị hắn lừa cho không biết đâu mà lần thôi. Mà sao ta phải tìm cha của Bắp Chân làm gì? Nhỡ đâu cha nó lại là một tên tiểu nhân gan to bằng trời thì sao?”
“Hả?”, Ngọc Nghiên cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ta cũng nên cân nhắc cho bản thân, Liên Thanh Châu tính ra cũng là người không tệ”.
Ngọc Nghiên vô thức nghĩ đến, vậy Tô đại nhân phải làm sao?
Nhưng lời nói vừa đến mồm đã bị nàng ta chặn lại.
Ặc, sao nàng ta lại đi quan tâm Tô đại nhân kia chứ? Mặc kệ đi thôi, tốt nhất là đừng dây dưa gì với công chúa nhà nàng ta nữa.
Ngọc Nghiên liền vui vẻ nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Liên công tử là người tốt”.
Mặc kệ cha của Bắp Chân thật sự là ai, Bắp Chân cũng đều là con của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nghĩ đến đây liền cảm thấy cha đứa bé là ai cũng không còn quá quan trọng.
Thẩm Nguyệt không thể mang Bắp Chân đi cùng, nên để Ngọc Nghiên ở lại trông Bắp Chân cùng Thôi thị, đồng thời lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất rồi đưa đến cho Trì Xuân Uyển một phần.
Còn bọn hạ nhân nếu có người nhà trong thành thì đặc cách cho về nhà ăn tết, ai không có người thân thì tụ tập lại trong phủ, lương tháng gấp đôi.
Đêm nay phủ tướng quân không cấm cửa, hạ nhân muốn ra ngoài đi dạo thì cũng có thể thoải mái.
Trước khi đi, Thẩm Nguyệt xoa bóp gương mặt của Bắp Chân: “Ngoan, mệt thì nằm ngủ nhé, lát nữa nương về đón giao thừa với con. Bây giờ nương cần đi giải quyết một chuyện mình đang hoang mang bấy lâu”.
Ngọc Nghiên không yên lòng cho Thẩm Nguyệt đi một mình, nhưng nghe nói Liên Thanh Châu đã phái kiệu đến nên mới yên tâm ở lại Trì Xuân Uyển.
Quản gia của phủ tướng quân là một người sáng suốt.
Lúc đi, Tần Như Lương đã ra lệnh, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Nguyệt.
Bởi vì lúc hắn ta còn ở trong phủ thì đã không quản được rồi, nói gì đến quản gia.
Thẩm Nguyệt muốn đi đâu làm gì thì quản gia không cần hỏi nhiều, chỉ sắp xếp người trông cửa cho Thẩm Nguyệt về thôi.
Trước mắt, kiệu đã chờ ngoài cửa, vẫn là sự quen thuộc ngày xưa.
Thẩm Nguyệt vào kiệu ngồi, bên trong vẫn mềm mại như xưa.
Trên đường phố có đèn lưu ly giăng kín thỉnh thoảng chiếu vào trong khe cửa, kèm theo tiếng người huyên náo.
Nhưng Hạ Du lại huýt sáo quá hăng, gọi: “Mỹ nhân, mau đến đây uống rượu với tiểu gia nào~”.
Thẩm Nguyệt kéo hắn ta lại, run rẩy nói: “Đừng huýt sáo nữa, nếu để hắn uống rượu với ngươi thì ngươi chết đấy...”
Nhưng Hạ Du không nghe, hắn ta lại còn vẫy tay với Tô Vũ: “Nào, mau đến đây~”.
Ngọc Nghiên đã bắt đầu nhũn cả chân ra, nhìn Tô Vũ từng bước đến gần: “Công, công tử, làm sao đây, hay chúng ta chạy trước nhé?”
Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy Tô Vũ là lai giả bất thiện, bèn đẩy Hạ Du ngã vào người Lưu Nhất Quái, nói: “Lưu huynh, ta có việc, đi trước đây, ngươi phải đưa thằng cha này về phủ Thừa Tướng nhé!”
Nói xong, chưa kịp chờ Lưu Nhất Quái đồng ý thì Thẩm Nguyệt đã kéo Ngọc Nghiên quay đầu chạy thẳng.
Khi Tô Vũ đến gần thì Hạ Du say khướt đã chủ động xáp đến, nhìn kỹ vài lần thì bất mãn nhăn mặt nói: “Ban nãy ngươi đứng bên kia đường nhìn rất xinh đẹp, không ngờ lại là đàn ông!”
Lưu Nhất Quái cũng cảm nhận được khí tức lạnh lẽo mà Tô Vũ tỏa ra, bèn tỉnh rượu hơn phân nửa, lau mồ hôi nói: “Xin lỗi công tử, hắn ta uống say quá, công tử đừng chấp nhặt hắn ta”.
“Ai nói tiểu gia say hả, tiểu gia ta không say!”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Không sao, ta biết hắn ta, nhị công tử nhà Hạ tướng”.
“Ha ha... hóa ra là bạn của nhau...”, Lưu Nhất Quái cười khan, bảo sao ban nãy hai người kia lại chạy như quỷ khi thấy hắn vậy.
Về sau Tô Vũ đích thân đưa Hạ Du về lại phủ Thừa Tướng.
Nghe nói Hạ tướng mời hắn vào trong ngồi, hắn vừa thưởng trà vừa nhìn cảnh Hạ Du bị Hạ tướng đánh.
Hạ tướng vừa đánh vừa mắng: “Nghịch tử! Nghịch thử! Ngươi giỏi quá rồi, dám đùa bỡn cả Đại học sĩ à, để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Hạ Du tỉnh rượu, lại nhìn dáng vẻ thanh nhàn lạnh nhạt của Tô Vũ thì nào còn thấy hắn đẹp nữa mà chỉ thấy đáng sợ ghê tởm!
Về sau Thẩm Nguyệt biết chuyện, bèn kiên định cho rằng không nên gặp mặt Tô Vũ thì hơn, miễn cho bản thân cũng gặp vận xui.
Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ sợ Tô đại nhân thì dễ hiểu rồi, nhưng sao công chúa lại sợ Tô đại nhân ạ?”
“Ta sợ hắn?”, Thẩm Nguyệt nháy mí mắt, nói: “Hắn có phải hổ đâu mà ta phải sợ?”
“Nhưng hắn làm Hạ nhị công tử bị cha đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói lúc nhị công tử bị đánh thì hắn còn ngồi một bên uống trà nữa cơ”.
Thẩm Nguyệt than thở: “Là do Hạ Du hư đốn trước, huýt sáo linh tinh mà. Người như Tô Vũ mà hắn ta cũng dám đùa giỡn à? Công chúa ta đây cũng đâu có làm gì Tô Vũ hắn, hắn muốn giận thì cũng không thể chém lên đầu ta được”.
Thẩm Nguyệt quay lưng đi chơi với Bắp Chân.
Nhưng có vài chuyện Thẩm Nguyệt không biết nên mở lời với Tô Vũ như thế nào.
Đến giao thừa, Thẩm Nguyệt hay tin tối nay Liên Thanh Châu sẽ về kinh, mời Thẩm Nguyệt đến tụ tập ở hồ Dương Xuân.
Thẩm Nguyệt vui mừng khôn xiết, Liên Thanh Châu coi như giữ chữ tín, có thể kịp quay về trong ngày cuối cùng của năm.
Mấy đêm liền kinh thành đều tràn ngập niềm vui, phố xá ban đêm náo nhiệt hơn thường ngày.
Chiều, Ngọc Nghiên phục dịch Thẩm Nguyệt thay đồ chải tóc.
Ngọc Nghiên muốn lấy đồ nam mà Thẩm Nguyệt mặc khi ra ngoài ra, nhưng Thẩm Nguyệt lại nói: “Mặc đồ nữ đi”.
Ngọc Nghiên ngẩn người, lại nghe Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Hôm nay đi chơi chứ không phải ra ngoài trà trộn, không cần giả nam, nếu không Liên Thanh Châu gặp ta thì cũng sẽ khó xử”.
“Vâng”.
Thế là Ngọc Nghiên trang điểm làm tóc cho Thẩm Nguyệt như cũ.
Thẩm Nguyệt tùy ý nhìn mình trong gương, nói: “Bắp Chân ngày một trưởng thành, nhưng cha nó là ai thì vẫn chưa biết”.
Ngọc Nghiên hơi khựng lại, nói: “Hay công chúa hỏi thẳng Liên công tử xem thế nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Quanh co lòng vòng với hắn thì lại bị hắn lừa cho không biết đâu mà lần thôi. Mà sao ta phải tìm cha của Bắp Chân làm gì? Nhỡ đâu cha nó lại là một tên tiểu nhân gan to bằng trời thì sao?”
“Hả?”, Ngọc Nghiên cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Cho nên ta cũng nên cân nhắc cho bản thân, Liên Thanh Châu tính ra cũng là người không tệ”.
Ngọc Nghiên vô thức nghĩ đến, vậy Tô đại nhân phải làm sao?
Nhưng lời nói vừa đến mồm đã bị nàng ta chặn lại.
Ặc, sao nàng ta lại đi quan tâm Tô đại nhân kia chứ? Mặc kệ đi thôi, tốt nhất là đừng dây dưa gì với công chúa nhà nàng ta nữa.
Ngọc Nghiên liền vui vẻ nói: “Nô tỳ cũng cảm thấy Liên công tử là người tốt”.
Mặc kệ cha của Bắp Chân thật sự là ai, Bắp Chân cũng đều là con của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nghĩ đến đây liền cảm thấy cha đứa bé là ai cũng không còn quá quan trọng.
Thẩm Nguyệt không thể mang Bắp Chân đi cùng, nên để Ngọc Nghiên ở lại trông Bắp Chân cùng Thôi thị, đồng thời lệnh cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon nhất rồi đưa đến cho Trì Xuân Uyển một phần.
Còn bọn hạ nhân nếu có người nhà trong thành thì đặc cách cho về nhà ăn tết, ai không có người thân thì tụ tập lại trong phủ, lương tháng gấp đôi.
Đêm nay phủ tướng quân không cấm cửa, hạ nhân muốn ra ngoài đi dạo thì cũng có thể thoải mái.
Trước khi đi, Thẩm Nguyệt xoa bóp gương mặt của Bắp Chân: “Ngoan, mệt thì nằm ngủ nhé, lát nữa nương về đón giao thừa với con. Bây giờ nương cần đi giải quyết một chuyện mình đang hoang mang bấy lâu”.
Ngọc Nghiên không yên lòng cho Thẩm Nguyệt đi một mình, nhưng nghe nói Liên Thanh Châu đã phái kiệu đến nên mới yên tâm ở lại Trì Xuân Uyển.
Quản gia của phủ tướng quân là một người sáng suốt.
Lúc đi, Tần Như Lương đã ra lệnh, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Nguyệt.
Bởi vì lúc hắn ta còn ở trong phủ thì đã không quản được rồi, nói gì đến quản gia.
Thẩm Nguyệt muốn đi đâu làm gì thì quản gia không cần hỏi nhiều, chỉ sắp xếp người trông cửa cho Thẩm Nguyệt về thôi.
Trước mắt, kiệu đã chờ ngoài cửa, vẫn là sự quen thuộc ngày xưa.
Thẩm Nguyệt vào kiệu ngồi, bên trong vẫn mềm mại như xưa.
Trên đường phố có đèn lưu ly giăng kín thỉnh thoảng chiếu vào trong khe cửa, kèm theo tiếng người huyên náo.