Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng - Thẩm Nguyệt (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tô đại nhân tốt như thế, chắc là Tĩnh Nguyệt công chúa không nỡ giận Tô đại nhân thật đâu. Tô đại nhân phải dỗ dành công chúa thật nhiều vào, làm vài chuyện khiến công chúa vui, như thế thì công chúa sẽ hết giận nhanh thôi”.

Sau đó vài người phụ nữ thôn quê mồm năm miệng mười truyền dạy cho Tô Vũ một vài kinh nghiệm dỗ nữ nhân.

Tô Vũ lơ đễnh nghe xong mấy câu này, liên tục gật đầu: “Tô mỗ xin lĩnh giáo”.

Thế mà một thôn phụ trong số đó vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy Thẩm Nguyệt, vội vàng kéo đồng bạn bên cạnh: “Này, đừng nói nữa, Tĩnh Nguyệt công chúa đến rồi”.

Đống củi trong bếp lò bên dưới nồi sắt bị ướt vì thời tiết nồm ẩm nên không chịu bắt lửa, từng đợt khói xanh bốc ra không khỏi khiến người ta sặc sụa.

Trong làn khói xanh mù mịt, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt không rõ hỉ nộ ái lạc kia chỉ tập trung vào một mình Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ đến bát canh giải rượu vẫn còn âm ấm được đặt trên đầu giường mà nàng trông thấy lúc mới tỉnh dậy, chắc hẳn là do hắn chuẩn bị.

Hắn trước nay vẫn luôn tinh tế đến mức không chê vào đâu được.

Nàng vừa mới đến gần, còn chưa kịp nói câu gì, các thôn phụ đã đưa mắt nhìn nhau rồi kiếm cớ bỏ đi mất.

Chỉ để lại hai người Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bếp lò, tiện tay nhặt một cành củi trên mặt đất, bỏ vào lò.

Một lát sau, một bàn tay mềm mát thoang thoảng mùi thơm của thuốc đột nhiên vươn tới, sờ lên trán Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ nói: “May mà chỉ bị sốt vì quá mệt mỏi, đã hạ sốt rồi”.

Thẩm Nguyệt sững sờ, nàng bị sốt lúc nào, tại sao chính nàng còn không biết.

“Chuyện đêm qua…”, Tô Vũ định nói rồi lại thôi, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Thôi vậy, dù sao nàng cũng không nhớ gì”.

“Đêm qua làm sao cơ?”, Thẩm Nguyệt cứng người, máy móc hỏi lại.

Giọng nói của Tô Vũ nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai nàng: “Đêm qua nàng uống say, làm vài chuyện quá phận với ta”.

“Không thể nào”, Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta tuyệt đối không thể làm chuyện gì quá đáng với chàng trong thời gian này được”.

Nàng cho rằng mình và Tô Vũ có mâu thuẫn vẫn chưa giải quyết, sẽ không thân mật với hắn như trước kia.

“Nhưng đêm qua nàng uống rượu, sau khi uống rượu không hề tỉnh táo, rất nhiều hành vi không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân”, Tô Vũ khẽ nói: “Đa phần là nghe theo tiếng gọi của trái tim. Nếu sau này nàng không muốn người khác biết tiếng lòng của nàng, tốt nhất đừng uống quá nhiều rượu”.

Thẩm Nguyệt không cho là vậy, nàng cười giễu: “Ta thì có tiếng lòng gì được”.

Tô Vũ liếc mắt nhìn nàng: “Chuyện này chỉ có mình nàng biết thôi”.

Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi thừ người trên ghế đẩu mất một lúc lâu, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua.

Vài hình ảnh còn sót lại trong đầu cứ lóe lên rồi mất, nàng còn chưa kịp nắm bắt, những hình ảnh đó đã sượt qua mất rồi.

Nàng nghĩ rất lâu vẫn không nhớ hết được, thậm chí không biết tối qua mình đã uống say, đến cả thứ rượu đùng đục mà bà chủ đã tặng đêm qua có mùi vị thế nào, nàng cũng không biết nốt.

Thẩm Nguyệt đỡ trán, cảm thấy rất phiền muộn.

Đột nhiên không biết mọi thứ chợt lóe lên hay thế nào, dường như nàng nghe thấy tiếng thở dốc của Tô Vũ thoảng bên tai, còn cả độ ấm trên cơ thể hắn. Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác được chạm vào da thịt hắn, từ lồng ngực nóng bỏng tới vết thương loang lổ sau lưng.

Thẩm Nguyệt không khỏi rùng mình.

Nàng rất tự tin vào lối hành xử của bản thân sau khi say rượu, đáng lẽ không đến mức rượu vào làm bậy mới phải.

Thế nhưng chưa có lúc nào nàng có thể uống nhiều như đêm qua. Thẩm Nguyệt càng nghĩ càng thấy chột dạ.

Tô Vũ nói: “Không nhớ lại được thì thôi vậy”.

Thẩm Nguyệt cứng miệng cãi: “Ta không hề nghĩ đến nó”.

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt, hồi lâu sau mới cụp mắt, liếc nhìn cổ của nàng, ánh mắt có vẻ thâm trầm: “Cổ của nàng, ta nghĩ, hay là cứ che đi thì tốt hơn”.

Thẩm Nguyệt nhìn sang hắn, không hiểu gì, sau đó đứng dậy bước tới bên lu nước, soi mình vào trong đó.

Thế rồi loáng thoáng nhìn thấy vài vết tích trên cổ mình.

Thẩm Nguyệt thấy lòng nặng trĩu, lập tức quay về căn phòng đã ở đêm qua, trong phòng có một tấm gương đồng mờ mờ ảo ảo.

Nàng ngồi trước tấm gương đồng, vén lọn tóc và cổ áo ra, chăm chú quan sát mới thấy trên cổ mình còn lưu lại vài vệt đỏ ửng.

Giống như dấu hôn.

Lòng dạ Thẩm Nguyệt rối nùi như tơ vò, nàng ngồi trước gương đồng rất lâu.

Cho dù nàng cảm thấy không thể đủ, không nên vậy, nhưng trong lòng không thể kiềm nén được cảm giác rung động chết tiệt đang trào ra.

Cảm giác rung động này ùa khắp tứ chi bách hài, tỏa ra từ từng lỗ chân lông, mang theo chút tê dại liên miên.

Sau đó Thẩm Nguyệt kiểm tra toàn thân, ngoài vết hôn trên cổ ra thì những nơi khác hoàn toàn không có cảm giác bất thường, chắc hẳn vẫn chưa vượt quá giới hạn.

Nàng lặng lẽ ngồi đó đờ đẫn, nghe thấy giọng nói của Tô Vũ vang lên trong đầu nàng, không hề báo trước.

“Ở tương lai không xa, uy danh thiên thu của nàng sẽ quang mang vạn trượng, còn ta, chỉ có thể bước đi trong bóng tối”.

“Nàng không phải một kẻ xấu đủ tư cách, nhưng ta lại là người như thế”.

“Ta sẽ là kẻ ra tay lôi hết tất cả mọi người xuống địa ngục, để họ ở đó chờ đợi nàng tới cứu giúp”.

“Thực ra nàng đi theo ta không cần phải làm chuyện xấu. Chuyện xấu cứ để ta làm, nàng chỉ cần làm việc tốt”.

...

Thẩm Nguyệt cụp mắt, ngón tay bấu chặt lấy mép gương đồng.

Nàng cố gắng không nhìn vào bản thân trong gương, chỉ sợ sẽ nhìn thấy vẻ đau đớn và mềm yếu của chính mình.

Nếu không phải vì nàng quá yếu đuối, làm sao Tô Vũ phải làm những việc đó.

Nàng đã đoán ra chân tướng từ lâu rồi, nhưng vẫn không dám bóc trần hắn, nàng sợ chân tướng bên dưới sẽ là sự thật tàn khốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK