Cây cối ẩm ướt, trên cành lá dần dần ngưng tụ những giọt nước, lặng lẽ rơi xuống, giống như sương lạnh trong đêm.
Lắng tai nghe cũng chẳng còn nghe thấy tiếng kêu của côn trùng hay ếch nhái nữa, màn đêm vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì chỉ có tổng cộng hai chiếc xe ngựa cùng đi, ban ngày Hạ Du và Tần Như Lương cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, thế nhưng chẳng ai cảm thấy bất tiện.
Tính tình của Tần Như Lương và Tô Vũ trái ngược hoàn toàn.
Điều kiện hiện giờ của Tần Như Lương không thích hợp để cưỡi ngựa, thế nhưng hắn ta cứ cứng đầu đòi cưỡi ngựa, không để người khác cảm thấy hắn ta yếu đuối, nhưng Tô Vũ thì khác, người khác cảm thấy hắn yếu ớt, hắn có thể tỏ ra yếu ớt.
Ngồi trong xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều.
Đến tối, các binh sĩ vây quanh đống lửa, túm tụm lại. Điều kiện ngủ ngoài trời có hạn, Tần Như Lương và Hạ Du hoàn toàn có thể quay về trong xe ngựa mà ngủ.
Thế nhưng ba người đàn ông cùng chen chúc trên một chiếc xe ngựa thì quá chật chội.
Bên trong xe ngựa của Thẩm Nguyệt có thể chứa một người nữa. Thẩm Nguyệt không để tâm đâu, nàng giữ quan hệ không quá tệ với cả ba người, chẳng qua cũng chỉ là chừa ra một chỗ để ngủ thôi.
Nhưng bất kể là Tô Vũ hay Hạ Du chuyển tới xe của Thẩm Nguyệt thì đều không phù hợp.
Chỉ có Tần Như Lương ngủ chung một xe với Thẩm Nguyệt mới hợp tình hợp lý.
Tô Vũ nói: “Đêm nay tạm thời cứ ngủ như vậy đi”.
Tần Như Lương nói: “Ba người ngủ không nổi, ta có thể tới chỗ Thẩm Nguyệt ngủ nhờ”.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong ánh mắt thoáng thấy hàn ý, hắn đáp: “Chỗ nàng không chào đón ngươi”.
Chẳng hiểu sao Tần Như Lương cảm thấy sung sướng khi cuối cùng cũng giẫm được vào đuôi của Tô Vũ, những ngày qua Tô Vũ khiến hắn ta rất tủi thân, bây giờ hắn ta cuối cùng cũng có thể khiến Tô Vũ ấm ức một phen rồi.
Thế nhưng hắn ta không hề thể hiện ra qua sắc mặt, chỉ lên giọng thách thức: “Ngươi đâu phải nàng ấy, làm sao ngươi biết nàng ấy không chào đón ta”.
Tô Vũ đáp: “Tốt nhất là ngươi đừng quấy rầy nàng ấy”.
Hạ Du liếc nhìn Tần Như Lương rồi liếc sang Tô Vũ, cảm giác một mùi chua lòm nhanh chóng lan ra trong xe ngựa.
Hạ Du chép miệng, nếu võ công của Tần Như Lương khôi phục thì hay rồi, hắn ta thực sự muốn xem kịch hay khi hai người này đánh nhau, rốt cuộc là Tô Vũ lợi hại hơn hay Tần Như Lương lợi hại hơn nhỉ, làm hắn ta mong ngóng lắm đấy.
Thế là Hạ Du hóng chuyện không sợ chưa đủ lớn chuyện: “Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt vẫn là thê tử trên danh nghĩa của Tần tướng quân, Tần tướng quân qua đó chẳng phải là điều nên làm sao”.
Tần Như Lương đáp: “Hắn ta nói đúng đấy, tất cả mọi người đều biết Thẩm Nguyệt là thê tử của ta, ta tin rằng ngươi cũng nên biết điều đó. Sao hả, ta không thể tới làm phiền nàng ấy sao?”
Toàn thân Tô Vũ như lạnh đi, không còn vẻ hiền hòa dễ gần như ngày thường nữa, mà là thứ khí chất mà vật sống chớ lại gần.
Hạ Du nép vào một góc, ngay lập tức thay đổi lập trường, hắn ta nói với Tần Như Lương: “Chỉ là một buổi tối thôi mà, ba người chúng ta chen chúc một tí cũng không phải không thể ngủ được, hay là Tần tướng quân đừng tới tìm Thẩm Nguyệt nữa”.
Hắn ta không muốn chịu trận, nhưng vẫn thấy vui khi kẻ khác gặp nạn. Có điều, lỡ như Tần Như Lương đi tìm Thẩm Nguyệt rồi Tô Vũ tới gây sự với hắn ta thì không nên, thế là Hạ Du vẫn phải giả bộ giúp Tô Vũ nói vài câu.
Nhưng Tần Như Lương cảm thấy hả hê lắm, Tô Vũ càng không muốn, hắn ta càng phải làm vậy.
Tần Như Lương nói: “Tô Vũ, đêm nay ta sẽ đi tìm Thẩm Nguyệt đấy, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi tìm nàng ấy, tiếc là ngươi không thể”.
Tần Như Lương tin chắc rằng Tô Vũ sẽ không ra tay với hắn ta ở đây, một khi hắn ta ra tay thì mọi thứ bại lộ hết. Cho dù ngăn cản được Tần Như Lương tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt, Tô Vũ cũng không đủ lý lẽ.
Thế nên Tần Như Lương muốn đi, Tô Vũ cũng không cản được hắn ta.
Huống hồ hắn ta cũng không dễ bị hù dọa, có thể trước kia hắn ta từng bị Tô Vũ chấn nhiếp, nhưng bây giờ khác xưa rồi.
Không ngờ rằng Tần Như Lương nói đi là đi thật, Tô Vũ cũng không hề đứng dậy ngăn cản.
Tô Vũ ngả người vào vách xe ngựa, giọng nói rất thản nhiên: “Ngươi muốn đi, tất nhiên ta sẽ không cản ngươi. Nói thật, ta cũng không có lý do gì để đi tìm nàng ấy. Nhưng nếu ngươi dám chạm vào nàng ấy dù chỉ một chút, không đợi chữa khỏi hai tay cho ngươi, ta sẽ khiến ngươi tàn phế trước”.
Tần Như Lương nhắm mắt làm ngơ.
Tô Vũ lại nheo mắt như không có việc gì: “Ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không đến được thành Kinh”.
Hạ Du không khỏi nặng lòng, hắn ta cảm thấy Tô Vũ không hề đùa cợt.
Hạ Du lúng túng nói: “Không đâu, Tần tướng quân sẽ không làm bậy đâu, huống hồ nơi này có bao nhiêu người canh chừng, xe ngựa cũng không xa lắm...”
Tô Vũ bất chợt ngước mắt lên nhìn Hạ Du.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia phóng ra ánh nhìn rất bình thản, nhưng chẳng khiến sao chỉ khiến người ta run rẩy và bất an.
Hạ Du lập tức nhắm mắt, ngả đầu xuống, nằm trong xe ngựa ngáy khò khò.
Xe chiếc xe quả thực cách nhau không xa, Tô Vũ vén nhẹ rèm che, bên đống lửa ngoài kia, Tần Như Lương nhấc chân tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt.
Vẻ mặt Tô Vũ không hiện ra chút sóng gió nào, nhưng đôi mắt như tối sầm đi.
Cho dù hắn tin rằng Tần Như Lương không thể làm gì được, hắn cũng thấy không vui.
Sự hiện diện của Tần Như Lương vẫn khiến Thẩm Nguyệt sững sờ, cho dù nàng biết nếu có ai đó đến đây, khả năng cao nhất chỉ có thể là Tần Như Lương.
Không gian trong xe ngựa bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp.
Thẩm Nguyệt chỉ vào bên còn lại và nói: “Ngươi ngủ bên đó, ta ngủ bên này, đừng làm phiền nhau”.
Tần Như Lương ngồi xuống được một lát, thấy Thẩm Nguyệt không định ngó ngàng tới hắn ta: “Thực ra ta không cần thiết phải qua đây”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Nhưng chẳng phải ngươi đã ngồi ở đây rồi sao”.
Lắng tai nghe cũng chẳng còn nghe thấy tiếng kêu của côn trùng hay ếch nhái nữa, màn đêm vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì chỉ có tổng cộng hai chiếc xe ngựa cùng đi, ban ngày Hạ Du và Tần Như Lương cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, thế nhưng chẳng ai cảm thấy bất tiện.
Tính tình của Tần Như Lương và Tô Vũ trái ngược hoàn toàn.
Điều kiện hiện giờ của Tần Như Lương không thích hợp để cưỡi ngựa, thế nhưng hắn ta cứ cứng đầu đòi cưỡi ngựa, không để người khác cảm thấy hắn ta yếu đuối, nhưng Tô Vũ thì khác, người khác cảm thấy hắn yếu ớt, hắn có thể tỏ ra yếu ớt.
Ngồi trong xe ngựa thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều.
Đến tối, các binh sĩ vây quanh đống lửa, túm tụm lại. Điều kiện ngủ ngoài trời có hạn, Tần Như Lương và Hạ Du hoàn toàn có thể quay về trong xe ngựa mà ngủ.
Thế nhưng ba người đàn ông cùng chen chúc trên một chiếc xe ngựa thì quá chật chội.
Bên trong xe ngựa của Thẩm Nguyệt có thể chứa một người nữa. Thẩm Nguyệt không để tâm đâu, nàng giữ quan hệ không quá tệ với cả ba người, chẳng qua cũng chỉ là chừa ra một chỗ để ngủ thôi.
Nhưng bất kể là Tô Vũ hay Hạ Du chuyển tới xe của Thẩm Nguyệt thì đều không phù hợp.
Chỉ có Tần Như Lương ngủ chung một xe với Thẩm Nguyệt mới hợp tình hợp lý.
Tô Vũ nói: “Đêm nay tạm thời cứ ngủ như vậy đi”.
Tần Như Lương nói: “Ba người ngủ không nổi, ta có thể tới chỗ Thẩm Nguyệt ngủ nhờ”.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ta, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong ánh mắt thoáng thấy hàn ý, hắn đáp: “Chỗ nàng không chào đón ngươi”.
Chẳng hiểu sao Tần Như Lương cảm thấy sung sướng khi cuối cùng cũng giẫm được vào đuôi của Tô Vũ, những ngày qua Tô Vũ khiến hắn ta rất tủi thân, bây giờ hắn ta cuối cùng cũng có thể khiến Tô Vũ ấm ức một phen rồi.
Thế nhưng hắn ta không hề thể hiện ra qua sắc mặt, chỉ lên giọng thách thức: “Ngươi đâu phải nàng ấy, làm sao ngươi biết nàng ấy không chào đón ta”.
Tô Vũ đáp: “Tốt nhất là ngươi đừng quấy rầy nàng ấy”.
Hạ Du liếc nhìn Tần Như Lương rồi liếc sang Tô Vũ, cảm giác một mùi chua lòm nhanh chóng lan ra trong xe ngựa.
Hạ Du chép miệng, nếu võ công của Tần Như Lương khôi phục thì hay rồi, hắn ta thực sự muốn xem kịch hay khi hai người này đánh nhau, rốt cuộc là Tô Vũ lợi hại hơn hay Tần Như Lương lợi hại hơn nhỉ, làm hắn ta mong ngóng lắm đấy.
Thế là Hạ Du hóng chuyện không sợ chưa đủ lớn chuyện: “Nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt vẫn là thê tử trên danh nghĩa của Tần tướng quân, Tần tướng quân qua đó chẳng phải là điều nên làm sao”.
Tần Như Lương đáp: “Hắn ta nói đúng đấy, tất cả mọi người đều biết Thẩm Nguyệt là thê tử của ta, ta tin rằng ngươi cũng nên biết điều đó. Sao hả, ta không thể tới làm phiền nàng ấy sao?”
Toàn thân Tô Vũ như lạnh đi, không còn vẻ hiền hòa dễ gần như ngày thường nữa, mà là thứ khí chất mà vật sống chớ lại gần.
Hạ Du nép vào một góc, ngay lập tức thay đổi lập trường, hắn ta nói với Tần Như Lương: “Chỉ là một buổi tối thôi mà, ba người chúng ta chen chúc một tí cũng không phải không thể ngủ được, hay là Tần tướng quân đừng tới tìm Thẩm Nguyệt nữa”.
Hắn ta không muốn chịu trận, nhưng vẫn thấy vui khi kẻ khác gặp nạn. Có điều, lỡ như Tần Như Lương đi tìm Thẩm Nguyệt rồi Tô Vũ tới gây sự với hắn ta thì không nên, thế là Hạ Du vẫn phải giả bộ giúp Tô Vũ nói vài câu.
Nhưng Tần Như Lương cảm thấy hả hê lắm, Tô Vũ càng không muốn, hắn ta càng phải làm vậy.
Tần Như Lương nói: “Tô Vũ, đêm nay ta sẽ đi tìm Thẩm Nguyệt đấy, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi tìm nàng ấy, tiếc là ngươi không thể”.
Tần Như Lương tin chắc rằng Tô Vũ sẽ không ra tay với hắn ta ở đây, một khi hắn ta ra tay thì mọi thứ bại lộ hết. Cho dù ngăn cản được Tần Như Lương tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt, Tô Vũ cũng không đủ lý lẽ.
Thế nên Tần Như Lương muốn đi, Tô Vũ cũng không cản được hắn ta.
Huống hồ hắn ta cũng không dễ bị hù dọa, có thể trước kia hắn ta từng bị Tô Vũ chấn nhiếp, nhưng bây giờ khác xưa rồi.
Không ngờ rằng Tần Như Lương nói đi là đi thật, Tô Vũ cũng không hề đứng dậy ngăn cản.
Tô Vũ ngả người vào vách xe ngựa, giọng nói rất thản nhiên: “Ngươi muốn đi, tất nhiên ta sẽ không cản ngươi. Nói thật, ta cũng không có lý do gì để đi tìm nàng ấy. Nhưng nếu ngươi dám chạm vào nàng ấy dù chỉ một chút, không đợi chữa khỏi hai tay cho ngươi, ta sẽ khiến ngươi tàn phế trước”.
Tần Như Lương nhắm mắt làm ngơ.
Tô Vũ lại nheo mắt như không có việc gì: “Ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không đến được thành Kinh”.
Hạ Du không khỏi nặng lòng, hắn ta cảm thấy Tô Vũ không hề đùa cợt.
Hạ Du lúng túng nói: “Không đâu, Tần tướng quân sẽ không làm bậy đâu, huống hồ nơi này có bao nhiêu người canh chừng, xe ngựa cũng không xa lắm...”
Tô Vũ bất chợt ngước mắt lên nhìn Hạ Du.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia phóng ra ánh nhìn rất bình thản, nhưng chẳng khiến sao chỉ khiến người ta run rẩy và bất an.
Hạ Du lập tức nhắm mắt, ngả đầu xuống, nằm trong xe ngựa ngáy khò khò.
Xe chiếc xe quả thực cách nhau không xa, Tô Vũ vén nhẹ rèm che, bên đống lửa ngoài kia, Tần Như Lương nhấc chân tiến vào xe ngựa của Thẩm Nguyệt.
Vẻ mặt Tô Vũ không hiện ra chút sóng gió nào, nhưng đôi mắt như tối sầm đi.
Cho dù hắn tin rằng Tần Như Lương không thể làm gì được, hắn cũng thấy không vui.
Sự hiện diện của Tần Như Lương vẫn khiến Thẩm Nguyệt sững sờ, cho dù nàng biết nếu có ai đó đến đây, khả năng cao nhất chỉ có thể là Tần Như Lương.
Không gian trong xe ngựa bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp.
Thẩm Nguyệt chỉ vào bên còn lại và nói: “Ngươi ngủ bên đó, ta ngủ bên này, đừng làm phiền nhau”.
Tần Như Lương ngồi xuống được một lát, thấy Thẩm Nguyệt không định ngó ngàng tới hắn ta: “Thực ra ta không cần thiết phải qua đây”.
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Nhưng chẳng phải ngươi đã ngồi ở đây rồi sao”.