Tần Như Lương nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Nguyệt, biểu cảm điềm tĩnh, hắn ta đang đợi, đợi Thẩm Nguyệt mở mắt ra.
Cho dù muốn sàm sỡ nàng, hắn ta cũng muốn đợi nàng tỉnh lại, để hắn ta được sàm sỡ một cách rõ ràng và đường hoàng.
Khi sắp chạm vào nàng, Tần Như Lương mấp máy môi, lại thì thầm thêm lần nữa: “Thẩm Nguyệt, nếu cô không tỉnh lại, có lẽ mãi mãi không thể nào biết cha ruột của Bắp Chân rốt cuộc là ai. Có lẽ ta biết đấy, nếu cô tỉnh dậy, ta có thể suy xét tới việc nói cho cô biết”.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt đột nhiên không co giật nữa.
Nhưng Tần Như Lương vẫn khẽ nhếch môi, ngay khi hắn ta cúi xuống, Thẩm Nguyệt nãy giờ không có phản ứng bỗng nghiêng về một bên chút xíu.
Tần Như Lương không thể hôn vào môi nàng.
Đến khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, hắn ta bắt gặp Thẩm Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt ấy vừa có chút ngái ngủ, vừa có sự cảnh cáo và chê bai.
Trông có vẻ như thần trí cũng tỉnh táo lắm.
Tần Như Lương ngồi thẳng dậy: “Quả nhiên lại bị ta chọc tức mà sống dậy rồi”.
Thẩm Nguyệt hé miệng, giọng nói khô khốc và khàn đặc: “Ngươi biết cha của Bắp Chân?”
Thần sắc của Tần Như Lương trở nên ảm đạm: “Không biết”.
“Ban nãy rõ ràng ngươi nói ngươi biết”.
“Đại phu nói rồi, cần nói điều gì đó kích thích cô, ban nãy cũng chỉ nói như vậy để lừa cô thôi”.
Thẩm Nguyệt mím mím đôi môi không có huyết sắc: “Ngươi khốn kiếp”.
“Sau này Bắp Chân lớn lên, cô nhìn xem thằng bé trông giống ai, chẳng phải tự biết rồi đấy sao”.
Nghĩ đến dáng vẻ của Bắp Chân, con trai giống mẹ, sau này lớn lên chẳng phải sẽ càng giống mẹ sao. Như thế thì còn nói gì được nữa.
Thẩm Nguyệt hít vài hơi thật dài.
Tần Như Lương vội hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta cảm thấy rất không thoải mái”.
“Chỗ nào không thoải mái?”, Tần Như Lương thoáng căng thẳng.
Thẩm Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn ta, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi hắn ta đầy vô lực: “Ngươi qua đây”.
Thấy Thẩm Nguyệt có vẻ rất khó chịu, Tần Như Lương vẫn cúi người đến gần nàng. Bàn tay của hắn ta chống bên mép giường, Thẩm Nguyệt nhấc tay lên đặt trên mu bàn tay của hắn ta.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn thử mà sững người.
Theo như hắn ta được biết, Thẩm Nguyệt chưa bao giờ chủ động cầm tay hắn ta.
Đúng lại vậy, trước khi hắn ta kịp rút tay về, Thẩm Nguyệt dồn sức nhéo hắn ta một cái: “Bây giờ ta vô cùng tức giận”.
Thực ra nàng cũng không có sức, chỉ đủ làm mu bàn tay của Tần Như Lương đỏ lên.
Tần Như Lương cũng không giận, hắn ta hỏi: “Bây giờ cô có thể nói chưa, rốt cuộc bị ai ám toán mới thành ra bộ dạng này”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy, bàn tay buông lỏng ra, điềm tĩnh đáp: “Ta không bị ai ám toán, chỉ là nhất thời sơ ý, ăn nhầm thôi”.
“Vậy cô ăn phải thứ gì?”, Tần Như Lương hỏi.
“Uống phải rượu của Hạ Du”.
Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi khẽ khàng nói: “Ta còn tưởng ta chết chắc rồi, nhưng đến tận giờ ta vẫn chưa chết”.
Sau đó thuốc sắc xong, cô nương bưng thuốc tiến vào cho Thẩm Nguyệt uống.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta vài lần, đợi khi uống xong lại nhìn thêm vài lần, nàng tựa vào đầu giường, giơ tay mặc cho cô nương bắt mạch: “Đại phu trẻ quá”.
Cô nương cười: “Đa tạ công chúa quá khen”.
Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười yếu ớt: “Đã vậy trông cũng rất quen”.
Cô nương đáp: “May mà công chúa còn nhận ra ta. Bây giờ mặt của công chúa khỏi rồi, chẳng còn nhận ra dấu vết bị hủy dung năm xưa, ta suýt chút nữa cũng không nhận ra công chúa”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
Người đang chữa bệnh cho nàng hiện giờ chính là nha đầu từng cứu mạng nàng vào hai năm trước, điều này trùng hợp quá nhỉ.
Cô nương đáp: “Cha ta nói nhà công chúa đưa tiền khám bệnh nhiều, bảo ta tới thử xem”.
Thẩm Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy lát nữa trước khi đi ngươi đừng quên hỏi quản gia tiền khám bệnh”.
Cô nương đáp: “Phổi của công chúa bị tổn hại, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi thôi, tốt nhất đừng xuống giường đi lại, bởi vì ta cũng không biết công chúa sẽ ngất đi lúc nào”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật: “Đúng là vị đại phu không biết an ủi người bệnh, ngươi chẳng thay đổi gì cả”.
Tần Như Lương nhíu mày hỏi: “Thế là làm sao, chẳng phải nàng ấy đã tỉnh rồi ư?”
Cô nương đáp: “Tỉnh lại rồi sớm muộn gì cũng sẽ ngất nữa thôi, ta đã chữa khỏi bệnh cho công chúa đâu, chỉ giúp công chúa khơi thông dòng máu, nhưng sẽ bị bầm tụ rất nhanh”.
Tần Như Lương thoáng bực bội: “Sao ngươi không chữa khỏi cho nàng ấy luôn đi”.
“Nếu ta chữa được, ta còn nhắc nhở công chúa làm gì. Sau này đừng uống thuốc điều hòa cơ thể gì đó do các đại phu khác kê đơn nữa, chỉ khiến bệnh tình nặng thêm”, cô nương vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc, vác nó trên lưng.
“Muốn chữa trị triệt để, trước hết phải giải được chất độc trong cơ thể công chúa rồi tính tiếp. Với tình hình hiện giờ, công chúa chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi”.
Tần Như Lương chấn động, thấy nàng ta định đi, hắn ta vội vàng giữ lại: “Ngươi nói nàng ấy trúng độc, trúng loại độc gì?”
Cô nương hết hồn vì thái độ của hắn ta: “Ta cũng không biết”.
Tần Như Lương cố chấp không chịu thôi, Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, thức thời nói: “Thôi, để cho nàng ta đi đi. Ta nghĩ nàng ta thực sự không biết đâu”.
Cho dù muốn sàm sỡ nàng, hắn ta cũng muốn đợi nàng tỉnh lại, để hắn ta được sàm sỡ một cách rõ ràng và đường hoàng.
Khi sắp chạm vào nàng, Tần Như Lương mấp máy môi, lại thì thầm thêm lần nữa: “Thẩm Nguyệt, nếu cô không tỉnh lại, có lẽ mãi mãi không thể nào biết cha ruột của Bắp Chân rốt cuộc là ai. Có lẽ ta biết đấy, nếu cô tỉnh dậy, ta có thể suy xét tới việc nói cho cô biết”.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt đột nhiên không co giật nữa.
Nhưng Tần Như Lương vẫn khẽ nhếch môi, ngay khi hắn ta cúi xuống, Thẩm Nguyệt nãy giờ không có phản ứng bỗng nghiêng về một bên chút xíu.
Tần Như Lương không thể hôn vào môi nàng.
Đến khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, hắn ta bắt gặp Thẩm Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt ấy vừa có chút ngái ngủ, vừa có sự cảnh cáo và chê bai.
Trông có vẻ như thần trí cũng tỉnh táo lắm.
Tần Như Lương ngồi thẳng dậy: “Quả nhiên lại bị ta chọc tức mà sống dậy rồi”.
Thẩm Nguyệt hé miệng, giọng nói khô khốc và khàn đặc: “Ngươi biết cha của Bắp Chân?”
Thần sắc của Tần Như Lương trở nên ảm đạm: “Không biết”.
“Ban nãy rõ ràng ngươi nói ngươi biết”.
“Đại phu nói rồi, cần nói điều gì đó kích thích cô, ban nãy cũng chỉ nói như vậy để lừa cô thôi”.
Thẩm Nguyệt mím mím đôi môi không có huyết sắc: “Ngươi khốn kiếp”.
“Sau này Bắp Chân lớn lên, cô nhìn xem thằng bé trông giống ai, chẳng phải tự biết rồi đấy sao”.
Nghĩ đến dáng vẻ của Bắp Chân, con trai giống mẹ, sau này lớn lên chẳng phải sẽ càng giống mẹ sao. Như thế thì còn nói gì được nữa.
Thẩm Nguyệt hít vài hơi thật dài.
Tần Như Lương vội hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta cảm thấy rất không thoải mái”.
“Chỗ nào không thoải mái?”, Tần Như Lương thoáng căng thẳng.
Thẩm Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn ta, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi hắn ta đầy vô lực: “Ngươi qua đây”.
Thấy Thẩm Nguyệt có vẻ rất khó chịu, Tần Như Lương vẫn cúi người đến gần nàng. Bàn tay của hắn ta chống bên mép giường, Thẩm Nguyệt nhấc tay lên đặt trên mu bàn tay của hắn ta.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn thử mà sững người.
Theo như hắn ta được biết, Thẩm Nguyệt chưa bao giờ chủ động cầm tay hắn ta.
Đúng lại vậy, trước khi hắn ta kịp rút tay về, Thẩm Nguyệt dồn sức nhéo hắn ta một cái: “Bây giờ ta vô cùng tức giận”.
Thực ra nàng cũng không có sức, chỉ đủ làm mu bàn tay của Tần Như Lương đỏ lên.
Tần Như Lương cũng không giận, hắn ta hỏi: “Bây giờ cô có thể nói chưa, rốt cuộc bị ai ám toán mới thành ra bộ dạng này”.
Thẩm Nguyệt nghe vậy, bàn tay buông lỏng ra, điềm tĩnh đáp: “Ta không bị ai ám toán, chỉ là nhất thời sơ ý, ăn nhầm thôi”.
“Vậy cô ăn phải thứ gì?”, Tần Như Lương hỏi.
“Uống phải rượu của Hạ Du”.
Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi.
Thẩm Nguyệt cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi khẽ khàng nói: “Ta còn tưởng ta chết chắc rồi, nhưng đến tận giờ ta vẫn chưa chết”.
Sau đó thuốc sắc xong, cô nương bưng thuốc tiến vào cho Thẩm Nguyệt uống.
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta vài lần, đợi khi uống xong lại nhìn thêm vài lần, nàng tựa vào đầu giường, giơ tay mặc cho cô nương bắt mạch: “Đại phu trẻ quá”.
Cô nương cười: “Đa tạ công chúa quá khen”.
Thẩm Nguyệt cũng mỉm cười yếu ớt: “Đã vậy trông cũng rất quen”.
Cô nương đáp: “May mà công chúa còn nhận ra ta. Bây giờ mặt của công chúa khỏi rồi, chẳng còn nhận ra dấu vết bị hủy dung năm xưa, ta suýt chút nữa cũng không nhận ra công chúa”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
Người đang chữa bệnh cho nàng hiện giờ chính là nha đầu từng cứu mạng nàng vào hai năm trước, điều này trùng hợp quá nhỉ.
Cô nương đáp: “Cha ta nói nhà công chúa đưa tiền khám bệnh nhiều, bảo ta tới thử xem”.
Thẩm Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy lát nữa trước khi đi ngươi đừng quên hỏi quản gia tiền khám bệnh”.
Cô nương đáp: “Phổi của công chúa bị tổn hại, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi thôi, tốt nhất đừng xuống giường đi lại, bởi vì ta cũng không biết công chúa sẽ ngất đi lúc nào”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật: “Đúng là vị đại phu không biết an ủi người bệnh, ngươi chẳng thay đổi gì cả”.
Tần Như Lương nhíu mày hỏi: “Thế là làm sao, chẳng phải nàng ấy đã tỉnh rồi ư?”
Cô nương đáp: “Tỉnh lại rồi sớm muộn gì cũng sẽ ngất nữa thôi, ta đã chữa khỏi bệnh cho công chúa đâu, chỉ giúp công chúa khơi thông dòng máu, nhưng sẽ bị bầm tụ rất nhanh”.
Tần Như Lương thoáng bực bội: “Sao ngươi không chữa khỏi cho nàng ấy luôn đi”.
“Nếu ta chữa được, ta còn nhắc nhở công chúa làm gì. Sau này đừng uống thuốc điều hòa cơ thể gì đó do các đại phu khác kê đơn nữa, chỉ khiến bệnh tình nặng thêm”, cô nương vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc, vác nó trên lưng.
“Muốn chữa trị triệt để, trước hết phải giải được chất độc trong cơ thể công chúa rồi tính tiếp. Với tình hình hiện giờ, công chúa chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi”.
Tần Như Lương chấn động, thấy nàng ta định đi, hắn ta vội vàng giữ lại: “Ngươi nói nàng ấy trúng độc, trúng loại độc gì?”
Cô nương hết hồn vì thái độ của hắn ta: “Ta cũng không biết”.
Tần Như Lương cố chấp không chịu thôi, Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, thức thời nói: “Thôi, để cho nàng ta đi đi. Ta nghĩ nàng ta thực sự không biết đâu”.