Nơi này vừa xảy ra đánh nhau kịch liệt, bây giờ lại sắp xảy ra lở đất.
Thấy tình hình không ổn, Thẩm Nguyệt liền nhanh chóng chạy tới kéo Hạ Du lên rồi nói: "Ngươi mau đứng lên cho ta, nếu không đứng lên thì sẽ ngã xuống đó!"
Hạ Du không hề phản ứng.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Hạ Du, ngươi tỉnh táo lại cho ta! Thanh Hạnh đã chết, nàng ta vì cứu ngươi mà chết, chẳng lẽ ngươi muốn hành động của nàng ta trở thành vô ích hay sao?"
Hạ Du lúc này mới bừng tỉnh.
Thẩm Nguyệt lại kích động hắn ta: "Đứng dậy, sắp lở đất rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn Thanh Hạnh bị chôn vùi dưới sườn núi này sao? Đất ở đây rất tơi, nếu như nàng ta bị chôn vùi ở đây thì chẳng bao lâu nữa nàng ta cũng sẽ bị lũ thú rừng tìm thấy và ăn thịt, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn!"
Hạ Du thật sự không muốn như vậy.
Hắn ta nhúc nhích cơ thể và cố gắng đứng dậy rời khỏi rìa của sườn núi để đến một nơi an toàn hơn.
Nhưng hắn ta vừa mới ôm Thanh Hạnh đứng dậy, còn chưa kịp nhúc nhích bước chân thì đột nhiên cả tảng đất dưới chân hắn ta đã đều trượt ra ngoài.
Hạ Du cũng không khống chế được thân thể mà rơi ra ngoài.
“Hạ Du!”, Thẩm Nguyệt đưa tay muốn kéo hắn ta lại, không ngờ chỉ vì dùng thêm một chút lực mà lại khiến cho tảng đất dưới chân nàng cũng bị sụp theo.
Hạ Du cố gắng đẩy Thẩm Nguyệt lên nhưng đã quá muộn.
Thẩm Nguyệt ngay lập tức ngã xuống, cả ba người đồng loạt lăn về phía sườn núi.
Sườn núi dài gập ghềnh đá cuội khiến cho thân thể va chạm vô cùng đau đớn, đầu óc cũng ông ông chấn động. Bùn đất cùng tro bụi tràn vào trong mũi miệng khiến cho bọn họ không thể thở được bình thường.
Thẩm Nguyệt không thể tóm lấy thứ gì để giữ mình lại, càng không biết Hạ Du và Thanh Hạnh đã lăn đến đâu.
Trong cơn hoảng loạn, nàng giật mình nắm được một bàn tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì mơ hồ cảm giác được có một bóng đen đang bao trùm đỉnh đầu của mình.
Bóng người đó vừa xông tới thì đã vươn hai tay ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay che chở sau gáy của nàng, siết nàng vào trong ngực của mình.
Cả hai cùng lăn xuống.
Lúc đó lồng ngực Thẩm Nguyệt đang đè nén cảm xúc quay cuồng, nàng dùng hai tay ôm chặt hắn, cho dù bị va chạm đau đớn cũng không thể buông lỏng chút nào.
Tô Vũ đã nhảy xuống, không để nàng phải rơi xuống một mình.
Nàng bỗng dưng nhớ tới lúc ở trong rừng phong hắn cũng đã không chút do dự nhảy xuống, hắn chưa bao giờ chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Nàng tin rằng cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ đồng hành cùng nàng.
Cho dù trời đất có sụp đổ thì cũng không có gì thay đổi.
Không biết bao lâu sau thì bọn họ mới ngừng lại, những tiếng ù ù bên tai chậm rãi biến mất, bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Sườn dốc dài đột nhiên bị sạt lở giống như vết thương hở miệng làm lộ ra bùn đất bên dưới.
Sườn dốc này còn dài hơn nơi ở trong rừng phong, bị lăn xuống từ trên cao thật sự rất khổ sở.
Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt dần dần tỉnh lại sau cơn tê dại, cố nhúc nhích thân thể rã rời.
Nhưng Tô Vũ ở bên dưới nàng thì một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Nguyệt như những chiếc vòng sắt.
Thẩm Nguyệt gọi mấy lần nhưng không thấy hắn hồi đáp, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, liền giơ hai bàn tay dính đầy bùn đất sờ lên tóc Tô Vũ rồi sờ lên mặt hắn, khàn giọng nói: "Tô Vũ... Tô Vũ?"
Ngón tay nàng chạm vào hốc mắt của hắn, cảm thấy có chút mát lạnh, ngón tay nàng cũng chạm vào lông mi của hắn, nhưng hai mắt của hắn vẫn nhắm nghiền.
Thẩm Nguyệt quen biết Tô Vũ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng vì hắn mà cảm thấy sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi bộc phát ra từ tận sâu trong đáy lòng.
Cũng giống như Hạ Du, thân thể của nàng bất giác run lên, những đầu ngón tay không tự chủ được mà liên tục vuốt ve gương mặt Tô Vũ hết lần này đến lần khác, phủi bụi trên mặt hắn, giọng nói trở nên khàn khàn đau đớn: "Tô Vũ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi".
Hơi thở của hắn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến cho Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía.
"Đừng làm ta sợ".
Nàng biết rằng Tô Vũ rất lợi hại nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng là con người bằng xương bằng thịt.
Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ mệt mỏi và chạm đến giới hạn của mình.
Thậm chí hắn cũng có thể giống như bây giờ, ngủ say đến mức Thẩm Nguyệt không thể gọi dậy.
Trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt gọi thì hắn đều sẽ đáp.
Cõi lòng Thẫm Nguyệt giống như bị thứ gì đó xé nát, khiến cho nàng cảm thấy trống rỗng đau đớn.
Thẩm Nguyệt cắn răng, nàng không muốn ngay khi nàng vừa chịu thừa nhận và nhìn thẳng vào nam nhân liều lĩnh nguyện ý cùng nàng lên núi đao xuống biển lửa thì hắn lại để nàng ở lại một mình.
Nàng lại càng không muốn giống như Hạ Du, phải một mình ngồi khóc trên sườn núi!
Nàng không muốn phải chịu sự thống khổ đó. Nàng thừa nhận Tô Vũ rất quan trọng đối với nàng, quan trọng đến nỗi nàng không thể đong đếm được.
"Tô Vũ, tỉnh lại cho ta".
Hai mắt Thẩm Nguyệt đỏ hoe, nàng liên tục ấn vào huyệt vị của hắn nhưng không hề thấy có tác dụng, sau đó nàng lại vùi đầu cắn vào cổ hắn, lại cắn thêm một cái vào tai của hắn.
Miệng nàng đầy bụi đất.
Nàng đã không còn chú ý đến chuyện gì khác, nàng đã quên mất mình phải làm gì, nàng chỉ muốn Tô Vũ tỉnh lại bằng bất cứ giá nào.
"Tỉnh lại cho ta..."
Có lẽ là bởi vì cảm thấy đau đớn, cũng có lẽ là đã cảm nhận được sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.
Sau một lúc lâu, Tô Vũ mới chậm rãi mở mắt ra.
Đáy mắt của hắn sâu đến mức muốn khóa chặt hình ảnh của nàng bên trong.
Tô Vũ ngơ ngác nhìn nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt Thẩm Nguyệt.
Đầu ngón tay hắn mát lạnh.
Thấy tình hình không ổn, Thẩm Nguyệt liền nhanh chóng chạy tới kéo Hạ Du lên rồi nói: "Ngươi mau đứng lên cho ta, nếu không đứng lên thì sẽ ngã xuống đó!"
Hạ Du không hề phản ứng.
Thẩm Nguyệt tức giận nói: "Hạ Du, ngươi tỉnh táo lại cho ta! Thanh Hạnh đã chết, nàng ta vì cứu ngươi mà chết, chẳng lẽ ngươi muốn hành động của nàng ta trở thành vô ích hay sao?"
Hạ Du lúc này mới bừng tỉnh.
Thẩm Nguyệt lại kích động hắn ta: "Đứng dậy, sắp lở đất rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn Thanh Hạnh bị chôn vùi dưới sườn núi này sao? Đất ở đây rất tơi, nếu như nàng ta bị chôn vùi ở đây thì chẳng bao lâu nữa nàng ta cũng sẽ bị lũ thú rừng tìm thấy và ăn thịt, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn!"
Hạ Du thật sự không muốn như vậy.
Hắn ta nhúc nhích cơ thể và cố gắng đứng dậy rời khỏi rìa của sườn núi để đến một nơi an toàn hơn.
Nhưng hắn ta vừa mới ôm Thanh Hạnh đứng dậy, còn chưa kịp nhúc nhích bước chân thì đột nhiên cả tảng đất dưới chân hắn ta đã đều trượt ra ngoài.
Hạ Du cũng không khống chế được thân thể mà rơi ra ngoài.
“Hạ Du!”, Thẩm Nguyệt đưa tay muốn kéo hắn ta lại, không ngờ chỉ vì dùng thêm một chút lực mà lại khiến cho tảng đất dưới chân nàng cũng bị sụp theo.
Hạ Du cố gắng đẩy Thẩm Nguyệt lên nhưng đã quá muộn.
Thẩm Nguyệt ngay lập tức ngã xuống, cả ba người đồng loạt lăn về phía sườn núi.
Sườn núi dài gập ghềnh đá cuội khiến cho thân thể va chạm vô cùng đau đớn, đầu óc cũng ông ông chấn động. Bùn đất cùng tro bụi tràn vào trong mũi miệng khiến cho bọn họ không thể thở được bình thường.
Thẩm Nguyệt không thể tóm lấy thứ gì để giữ mình lại, càng không biết Hạ Du và Thanh Hạnh đã lăn đến đâu.
Trong cơn hoảng loạn, nàng giật mình nắm được một bàn tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì mơ hồ cảm giác được có một bóng đen đang bao trùm đỉnh đầu của mình.
Bóng người đó vừa xông tới thì đã vươn hai tay ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay che chở sau gáy của nàng, siết nàng vào trong ngực của mình.
Cả hai cùng lăn xuống.
Lúc đó lồng ngực Thẩm Nguyệt đang đè nén cảm xúc quay cuồng, nàng dùng hai tay ôm chặt hắn, cho dù bị va chạm đau đớn cũng không thể buông lỏng chút nào.
Tô Vũ đã nhảy xuống, không để nàng phải rơi xuống một mình.
Nàng bỗng dưng nhớ tới lúc ở trong rừng phong hắn cũng đã không chút do dự nhảy xuống, hắn chưa bao giờ chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Nàng tin rằng cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì hắn cũng sẽ đồng hành cùng nàng.
Cho dù trời đất có sụp đổ thì cũng không có gì thay đổi.
Không biết bao lâu sau thì bọn họ mới ngừng lại, những tiếng ù ù bên tai chậm rãi biến mất, bầu không khí lại chìm vào im lặng.
Sườn dốc dài đột nhiên bị sạt lở giống như vết thương hở miệng làm lộ ra bùn đất bên dưới.
Sườn dốc này còn dài hơn nơi ở trong rừng phong, bị lăn xuống từ trên cao thật sự rất khổ sở.
Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt dần dần tỉnh lại sau cơn tê dại, cố nhúc nhích thân thể rã rời.
Nhưng Tô Vũ ở bên dưới nàng thì một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Nguyệt như những chiếc vòng sắt.
Thẩm Nguyệt gọi mấy lần nhưng không thấy hắn hồi đáp, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, liền giơ hai bàn tay dính đầy bùn đất sờ lên tóc Tô Vũ rồi sờ lên mặt hắn, khàn giọng nói: "Tô Vũ... Tô Vũ?"
Ngón tay nàng chạm vào hốc mắt của hắn, cảm thấy có chút mát lạnh, ngón tay nàng cũng chạm vào lông mi của hắn, nhưng hai mắt của hắn vẫn nhắm nghiền.
Thẩm Nguyệt quen biết Tô Vũ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng vì hắn mà cảm thấy sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi bộc phát ra từ tận sâu trong đáy lòng.
Cũng giống như Hạ Du, thân thể của nàng bất giác run lên, những đầu ngón tay không tự chủ được mà liên tục vuốt ve gương mặt Tô Vũ hết lần này đến lần khác, phủi bụi trên mặt hắn, giọng nói trở nên khàn khàn đau đớn: "Tô Vũ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi".
Hơi thở của hắn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến cho Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía.
"Đừng làm ta sợ".
Nàng biết rằng Tô Vũ rất lợi hại nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng là con người bằng xương bằng thịt.
Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ mệt mỏi và chạm đến giới hạn của mình.
Thậm chí hắn cũng có thể giống như bây giờ, ngủ say đến mức Thẩm Nguyệt không thể gọi dậy.
Trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt gọi thì hắn đều sẽ đáp.
Cõi lòng Thẫm Nguyệt giống như bị thứ gì đó xé nát, khiến cho nàng cảm thấy trống rỗng đau đớn.
Thẩm Nguyệt cắn răng, nàng không muốn ngay khi nàng vừa chịu thừa nhận và nhìn thẳng vào nam nhân liều lĩnh nguyện ý cùng nàng lên núi đao xuống biển lửa thì hắn lại để nàng ở lại một mình.
Nàng lại càng không muốn giống như Hạ Du, phải một mình ngồi khóc trên sườn núi!
Nàng không muốn phải chịu sự thống khổ đó. Nàng thừa nhận Tô Vũ rất quan trọng đối với nàng, quan trọng đến nỗi nàng không thể đong đếm được.
"Tô Vũ, tỉnh lại cho ta".
Hai mắt Thẩm Nguyệt đỏ hoe, nàng liên tục ấn vào huyệt vị của hắn nhưng không hề thấy có tác dụng, sau đó nàng lại vùi đầu cắn vào cổ hắn, lại cắn thêm một cái vào tai của hắn.
Miệng nàng đầy bụi đất.
Nàng đã không còn chú ý đến chuyện gì khác, nàng đã quên mất mình phải làm gì, nàng chỉ muốn Tô Vũ tỉnh lại bằng bất cứ giá nào.
"Tỉnh lại cho ta..."
Có lẽ là bởi vì cảm thấy đau đớn, cũng có lẽ là đã cảm nhận được sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.
Sau một lúc lâu, Tô Vũ mới chậm rãi mở mắt ra.
Đáy mắt của hắn sâu đến mức muốn khóa chặt hình ảnh của nàng bên trong.
Tô Vũ ngơ ngác nhìn nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt Thẩm Nguyệt.
Đầu ngón tay hắn mát lạnh.