• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, Tô Khiêm còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng ho dữ dội của phụ thân Tô Thanh Sơn. Làm con nên hắn thấy áy náy lắm, vì mình mà phụ thân phải khổ thế này, sao Tô Khiêm có thể không xót xa? 

Mở cửa vào trong, hắn cười vui vẻ: "Phụ thân, con về rồi!" 

Tô Thanh Sơn thấy Tô Khiêm bình an trở về, tâm trạng cũng không còn như ngồi trên đống lửa nữa. Nhưng khi vết thương trên ngực Tô Khiêm đập vào mắt, ông lập tức nhíu chặt mày, hỏi: "Khiêm Nhi, con bị thương à?" 

Tô Khiêm sợ cha lo lắng bèn nhanh chóng đến bên cạnh ông và cười đáp: "Phụ thân đừng lo, người làm con bị thương còn thảm hơn con nữa cơ, vả lại người xem con đem cái gì về này..." 

Nói xong, hắn quơ quơ cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm đang cầm, mùi thuốc dịu nhẹ tràn ngập toàn bộ căn nhà gỗ. 

Tô Thanh Sơn sửng sốt, ngạc nhiên thốt: "Con đánh bại Tô Lâm Xuyên sao Khiêm Nhi?" 

Câu không dài nhưng đầy khó tin. 

Tu vi của Tô Khiêm chỉ mới ở cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ trong khi Tô Lâm Xuyên đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt hậu kỳ rồi cơ mà, đã thế hắn ta còn được Tô Lâm Phong tự tay chỉ dạy mỗi ngày, thực lực tiến triển rất khả quan, người cùng cảnh giới không thể đánh bại hắn ta được. 

Hoa Thiên Tâm đang nằm trong tay Tô Khiêm, sao Tô Thanh Sơn có thể không tin lời hắn nói chứ? Ông chắc chắn Tô Lâm Xuyên sẽ không bao giờ chắp tay nhường hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể cho người khác. 

"Phụ thân, một Tô Lâm Xuyên thôi không đủ gây sức ép được cho con đâu ạ", Tô Khiêm tràn trề tự tin. Mái tóc hoa râm của phụ thân lọt vào mắt, hắn thầm giật mình, hứa hẹn với ông: "Cha ơi, con thề sau này sẽ không bao giờ để người chịu khổ nữa. Con đã lớn, đủ khả năng giúp người có cuộc sống tốt hơn rồi chứ không để người ta bắt nạt mình như hồi trước đâu ạ!" 

Trong lúc nói chuyện, phong thái đĩnh đạc của Tô Khiêm khiến Tô Thanh Sơn hơi ngẩn người. 

Quả nhiên, kể từ sau lần hôn mê trước, Tô Khiêm như biến thành một người khác, trở nên tự tin hơn trông thấy. Hơn nữa, ông như thấy được bóng dáng trước kia của mình ở Tô Khiêm, phấn chấn và tràn trề sức sống. 

"Trước kia ta cũng nói những lời như thế với mẫu thân của con, ta nói sẽ cho nàng ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, hạnh phúc và yên bình, nào ngờ cuối cùng...", Tô Thanh Sơn thở hắt ra, rủ mắt, trông ông như già đi mấy tuổi. 

Tô Khiêm vểnh tai lên, trước giờ hắn chưa gặp mẹ mình lần nào cả, thậm chí rất ít khi nghe Tô Thanh Sơn nhắc đến bà. Dường như ông cố ý giấu không muốn tiết lộ cho hắn biết. 

"Phụ thân, rốt cuộc mẹ con là ai thế ạ? Bà ấy đang ở đâu, vì sao cha không cho con biết?", Tô Khiêm thấy Tô Thanh Sơn không nói nữa bèn hỏi. 

Tô Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu: "Con ra ngoài đi, những chuyện liên quan đến mẹ con thì để sau, sau này ta sẽ kể hết cho con nghe". 

"Vâng ạ", thấy phụ thân không muốn nói nhiều, Tô Khiêm cũng không gặng hỏi. Hắn biết phụ thân đã không muốn nói thì có cạy miệng ông ra cũng không moi được gì. 

"Con xin lui, phụ thân chữa thương trước đi ạ", Tô Khiêm để hoa Thiên Tâm lại rồi xoay người ra ngoài đóng cửa phòng, sau đó ngồi xếp bằng vừa tu luyện vừa canh gác cho cha. 

Ba canh giờ sau, mặt trời đã gác bóng. 

Hoa Thiên Tâm không hổ là thánh dược chữa thương, Tô Thanh Sơn ăn xong, nghỉ ngơi một lát thì chỗ gãy xương bắt đầu khép lại, tác dụng của nó đúng là không đùa được. 

Ăn cơm tối xong, Tô Khiêm về phòng ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ, nhắm mắt nhớ lại cuộc chiến với Tô Lâm Xuyên lúc sáng. 

"Hôm nay mình đánh bại được Tô Lâm Xuyên chủ yếu là do hắn khinh địch quá thôi, hắn mà sử dụng Mãnh Hổ Kiếm thành thạo hơn là tỉ lệ chiến thắng của mình sẽ nhỏ đi rất nhiều". 

Tô Khiêm không vì chuyện mình chiến thắng Tô Lâm Xuyên mà dương dương tự đắc, nghĩ mình mạnh lắm. Ngược lại, càng nghĩ hắn càng thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ. 

Rút kinh nghiệm từ người khác mới có thể nhận thấy rõ thiếu sót của bản thân! 

Tô Khiêm luôn ghi nhớ đạo lý này trong lòng. 

Chưa kể là kiểu gì Tô Lâm Phong cũng tới kiếm chuyện với Tô Khiêm vì hắn đã đánh bại Tô Lâm Xuyên ngay trước mắt bao người. Tô Lâm Phong là cao thủ cảnh giới Luyện Phách, gã mà phóng thích linh khí một phát là Tô Khiêm hết đường thoát. 

Trong tu luyện có phân chia cấp bậc rõ ràng. Cảnh giới Luyện Cốt của Tô Khiêm chỉ là tầng chót trong số các võ giả, bao gồm cường hóa huyết khí, củng cố khí lực và đặc biệt chú trọng luyện thể, trên cảnh giới Luyện Cốt còn có cảnh giới Luyện Phách và cảnh giới Luyện Thần, chỉ khi đột phá cảnh giới Luyện Cốt, bước vào cảnh giới Luyện Phách mới được xem là võ giả thực thụ. 

Sau khi trở thành cường giả cảnh giới Luyện Phách, linh hải sẽ hình thành trong cơ thể, từ đó võ giả sẽ có khả năng giải phóng linh lực ra ngoài và biến ảo thành thủ đoạn công kích, thực lực tăng lên đáng kể, cảnh giới Luyện Thần thì còn hơn thế nữa. 

Từ đó có thể thấy bình thường cảnh giới Luyện Cốt tuyệt đối không thể đánh bại cao thủ cảnh giới Luyện Phách bởi khoảng cách giữa hai bên như trời và đất vậy, rất khó vượt qua. 

"Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này đúng là phải có thực lực mới được". 

Tô Khiêm thở hắt ra. Giá như hắn đủ mạnh thì Tô Lâm Xuyên có là cái thá gì đâu, vừa thấy hắn thì phải quỳ xuống dập đầu ngay lập tức chứ làm gì dám gây ra những chuyện độc ác như cướp thuốc, đánh người ta. 

Nghĩ đến đây, Tô Khiêm nhắm mắt, chẳng mấy chốc ý thức đã đi vào một không gian thần bí. 

Ở chính giữa không gian này có chín đốm sáng trắng đang lơ lửng, nhìn kỹ hơn sẽ thấy chín đốm sáng trắng này đều là vũ khí kiếm. 

Các thanh kiếm này có hình dạng khác nhau và đều như bị bao trùm bởi khói mù, tỏa ra khí tức âm trầm, chỉ có thanh kiếm ở trước mặt Tô Khiêm là có vẻ sáng sủa hơn một chút. 

Thanh kiếm này dài ba thước tám tấc, thân kiếm chỉ rộng hai ngón tay, là một thanh kiếm mảnh. Toàn thân nó ánh màu xám xanh cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, mờ ảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK