Trong mắt mọi người, Tô Khiêm là một kẻ ăn hại, làm gì có chuyện hắn chống lại nổi một chiêu của Tô Lâm Xuyên chứ? Thú vui của bọn họ chính là nhìn hắn bị hành hạ cho tơi tả.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Tô Lâm Xuyên bị Tô Khiêm rạch rách áo ư?
Trên võ đài, Tô Lâm Xuyên nhìn áo bào của mình, vết rạch trên đó như một cú tát giáng thẳng vào mặt khiến hắn ta choáng váng.
"Sao? Ngươi chỉ có thế thôi à?", Tô Khiêm không nhìn Tô Lâm Xuyên nữa, trông hắn đầy ung dung.
"Mồm còn hôi sữa, ngươi đừng đắc ý quá sớm", Tô Lâm Xuyên hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: "Nhát kiếm vừa rồi ta chỉ dùng năm phần mười thực lực thôi, chút nữa ta dốc hết sức thì ngươi đừng hòng có cơ hội vung kiếm".
Hắn ta đe dọa rồi lại xông lên lần nữa, trường kiếm tung ra mấy đạo tàn ảnh đâm về các chỗ hiểm trên người Tô Khiêm.
Tô Khiêm cười khẩy, nhẹ nhàng vung tay đâm kiếm đến.
Tiếng đinh vang lên.
Trường kiếm của Tô Khiêm đi qua các bóng kiếm và cản lại trường kiếm của Tô Lâm Xuyên không lệch một li. Vẫn ung dung, thong thả như thế.
Mặt Tô Lâm Xuyên đỏ bừng, hắn ta không ngừng vung kiếm nhưng Tô Khiêm hoàn toàn không hốt hoảng, hắn vừa bước chân ra vừa vung kiếm như thấy trước từng đường đi nước bước của Tô Lâm Xuyên, không hề lùi lại nửa bước.
Vào lúc này, các đệ tử nhà họ Tô đang vây xem đều há hốc mồm, gương mặt đầy thảng thốt.
"Từ khi nào kiếm thuật của Tô Khiêm khủng khiếp thế?"
"Hắn nhìn thấu tất cả các đòn tấn công của Tô Lâm Xuyên như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, lợi hại thật".
Nghe thấy lời bàn tán của đám đông, nét mặt Tô Ngọc Ngưng cũng trở nên nặng nề, cô ta lạnh nhạt nói: "Không ngờ Tô Lâm Xuyên yếu đến vậy, có mỗi tên rác rưởi như Tô Khiêm thôi cũng không địch lại".
Cô ta luôn mồm nói Tô Khiêm là rác rưởi, sau đó lại nói Tô Lâm Xuyên không địch lại cả Tô Khiêm, thế không phải châm chọc Tô Lâm Xuyên không bằng rác rưởi sao?
Câu nói của Tô Ngọc Ngưng làm hắn ta giật mình, chân loạng choạng suýt thì ngã xuống khỏi võ đài, may mà kịp thời chống kiếm đỡ lại nên mới không bị mất hết mặt mũi.
"Xiếc hay đấy, có điều nhìn hơi xấu chút thôi", thấy dáng vẻ chật vật của Tô Lâm Xuyên, Tô Khiêm cười nhạo.
"Ngươi câm miệng cho ta!”
Tô Lâm Xuyên giận dữ gầm lên rồi quay đầu nhìn đám đông, đặc biệt là Tô Ngọc Ngưng, hắn ta cao giọng quát: "Mấy chiêu thức vừa rồi chỉ là khởi động thôi, chiêu tiếp theo của ta sẽ đánh bại Tô Khiêm, rồi các ngươi sẽ lác mắt cho xem".
Tô Lâm Xuyên nói câu ấy rồi cầm chặt trường kiếm và cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo hệt một con mãnh hổ đầy hung dữ đang chực chờ tấn công.
"Chiêu này quen thật, sao thấy giống võ học cấp Hoàng - Mãnh Hổ Kiếm Quyết thế nhỉ?"
Trong đám đông đột nhiên có tiếng hô to.
"Mãnh Hổ Kiếm Quyết là võ học cấp Hoàng bậc thấp, sau khi tu luyện sẽ phát ra khí thế hung hãn như mãnh hổ, vô cùng khủng khiếp, có điều chỉ khi đã tiến vào cảnh giới Luyện Phách mới tu luyện được võ học cấp Hoàng, sao Tô Lâm Xuyên học được?"
"Chẳng lẽ các ngươi quên Tô Lâm Xuyên có một người ca ca đỉnh của chóp rồi sao?"
Những người xung quanh nghe vậy đều thở dài thườn thượt, thiên phú bản thân Tô Lâm Xuyên chỉ có thể xem như tàm tạm nhưng vì được Tô Lâm Phong dốc lòng chỉ dẫn nên mới có được thực lực hôm nay.
Nếu là người khác thì đã bước vào cảnh giới Luyện Phách nhờ có sự chỉ dẫn tỉ mỉ này từ lâu rồi chứ làm gì có chuyện vẫn còn dừng ở cảnh giới Luyện Lực như Tô Lâm Xuyên.
Nhưng thở dài thì thở dài, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Tô Lâm Xuyên vẫn thêm vài phần nịnh nọt.
"Võ học cấp Hoàng sao?
Cảm nhận được hơi thở tàn bạo của Tô Lâm Xuyên, trên gương mặt Tô Khiêm không hề có vẻ sợ hãi mà ngược lại còn hơi phấn khích.
Hắn bước tới, giơ trường kiếm bình thường của mình lên rồi nhìn chằm chằm Tô Lâm Xuyên ở đằng xa như nhìn con mồi.
"Mãnh Hổ Kiếm!"
Tô Lâm Xuyên lao ra, cầm ngược trường kiếm và nhào tới trước mặt Tô Khiêm như một con mãnh hổ tàn bạo nhe hàm răng nhọn hoắc.
Mạnh thật!
Không ít đệ tử nhà họ Tô tại đây đều sợ ngây người.
Không hổ là võ học cấp Hoàng, chỉ cần thi triển thôi là phát ra khí thế hùng hậu đến mức tưởng chừng không ai chống lại nổi. Đối mặt với đường kiếm kinh khủng như thế, họ không tài nào thở nổi, họ thậm chí còn không có lấy suy nghĩ phản kháng.
"Mạnh? Vậy thì được tích sự gì?"
Nhìn Tô Lâm Xuyên tiến tới một cách hùng hổ, Tô Khiêm nói một câu lạnh như băng.
Tiếp tục cất bước, hắn không lùi lại mà xông về phía Tô Lâm Xuyên.
"Hắn bị điên à?"
Vô số đệ tử nhà họ Tô thốt lên. Tô Khiêm đối mặt với kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên chẳng những không lùi mà còn đối đầu trực diện, lẽ nào hắn cho rằng kiếm pháp thông thường có thể thắng được Tô Lâm Xuyên ư?
"Tô Khiêm, ngươi đần độn quá đấy".
Tô Lâm Xuyên cười hả hê như đã thấy cảnh mình đánh bại Tô Khiêm, trông hắn ta vô cùng đắc ý.
Ngay sau khi Tô Lâm Xuyên nói xong, một tia kiếm quang bất chợt lóe lên trước mắt hắn ta, tiếp đó Tô Lâm Xuyên bị một cơn gió mạnh quất thẳng vào mặt làm hắn ta chẳng động đậy nổi.
Vù vù!
Hai bóng người lướt qua nhau làm bụi bặm dấy lên.