Tô Ân Minh nghe vậy cũng bình phẩm: "Giỏi quá giỏi quá, không hổ là cao thủ nhà họ Lâm, ngươi có thấy Lâm huynh chạy tới, lộn ngược rồi chém không? Cũng hay không kém đâu".
Tô Khiêm đáp: "Lâm huynh lợi hại thật, từ đầu đến giờ chưa dùng một tuyệt kỹ nào".
Tô Ân Minh cũng không ngớt lời khen ngợi: "Nghe nói Lâm huynh đang tu luyện bộ Trảm Long Đao Pháp, luyện được đến trình độ nhất định rồi nhưng vẫn chưa thấy sử dụng, xem ra Lâm huynh giữ ba con Ma Lang này lại để mài giũa đao pháp nên mới không giết ngay lập tức".
Cảnh hai người thảnh thơi nhận xét khiến Lâm Như Hổ tức muốn nổ phổi, mất tập trung, bị ba con Ma Lang gây sức ép. Tia tàn nhẫn thoáng qua trong mắt, gã không nhún nhường nữa mà thi triển võ kỹ Trảm Long Đao Pháp mạnh mẽ của mình.
Lâm Như Hổ bao phủ linh lực lên đại đao, một đạo đao khí tung ra, biến ảo thành bóng dáng hai con rồng giữa không trung, tiếng rồng ngâm thấp thoáng đâu đây.
Đao khí biến thành bóng rồng tấn công Thị Huyết Ma Lang, chúng tức thì bị đánh văng ra ngoài, máu văng khắp nơi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ cần sử dụng đao pháp trong Trảm Long Đao Pháp hai lần liên tục, Lâm Như Hổ đã đánh gục ba con Thị Huyết Ma Lang. Chốc lát sau, gã cất đại đao, liếc mắt nhìn hai người Tô Khiêm bằng ánh mắt độc địa. Nhưng gã vừa tốn khá nhiều sức, tất nhiên biết đây không phải lúc để trở mặt.
"Lâm huynh giỏi quá", Tô Ân Minh vừa tiến lên vừa cười ha ha, sau đó nói: "Đi hái thuốc thôi Lâm huynh".
Tô Khiêm đi bên cạnh không nói gì, Lâm Như Hổ hừ lạnh đi thẳng tới hoa Thiên Tâm, bước chân gã càng lúc càng nhanh dần, đôi mắt cũng đầy tham lam.
Tô Khiêm và Tô Ân Minh thì đi theo sau, tay đặt hờ trên vũ khí chuẩn bị lấy ra bất cứ lúc nào.
Tô Khiêm không quên vẫn còn thủ lĩnh Thị Huyết Ma Lang chưa xuất hiện, không biết vì sao cuộc chiến gây ra động tĩnh rất lớn mà nó vẫn giấu mặt. Còn Tô Ân Minh thì không phải lần đầu đến đây, thế nên y biết còn có một con Thị Huyết Ma Lang đang ẩn nấp trong bóng tối.
Lâm Như Hổ đi tới bên cạnh hoa Thiên Tâm, chuẩn bị ngồi xổm hái linh thảo. Linh dược ở ngay trước mặt, gã còn chần chờ làm quái gì nữa: "Mình hái hoa Thiên Tâm thì hoa Thiên Tâm thuộc về mình rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Lâm Như Hổ nắm chặt hai gốc linh thảo có mùi nồng nhất, vừa muốn rút ra thì cứng người, nổi hết da gà, bởi vì trực giác nhạy bén nói cho gã biết rằng nguy hiểm đang đến gần.
Lâm Như Hổ cảm nhận được dường như có một đôi mắt ở đâu đó đang nhìn mình chòng chọc, cứ như đó không phải một con nữa mà là hàng vạn con hung thú.
Bấy giờ Tô Khiêm và Tô Ân Minh cũng hơi căng thẳng, vì họ cũng cảm giác được một hơi thở đáng sợ sắp sửa xuất hiện, cả hai người đều thấy bầu không khí trở nên đầy áp lực.
Cạch cạch cạch!
Tiếng bước chân nhẹ bẫng nhưng mỗi một bước đều như dội vào lòng khiến ba người hơi khó thở.