• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đã muốn giết ta thì ta cũng chẳng cần phải giữ ý làm gì nữa!” 

Đôi mắt Tô Khiêm tràn đầy sự lạnh lùng. Hắn rút thanh kiếm ra, bước về phía trước đúng lúc đòn tấn công của Tô Dũng sắp chạm tới ngực hắn. 

Trong mắt người khác, hành động tự tìm tới cái chết này khiến cho đám đông phải kêu lên. 

“Là do ngươi chán sống thôi!” 

Sát ý trong mắt Tô Dũng tăng vọt. Gã lao về phía Tô Khiêm, thanh trường kiếm trong tay không hề nương nhẹ, tốc độ càng tăng lên khiến đòn tấn công càng thêm chí mạng. Gã nhắm thẳng vào tim Tô Khiêm, có thể lấy mạng Tô Khiêm bất cứ lúc nào. 

Nào ngờ! 

Trong lúc khẩn cấp, Tô Khiêm đột nhiên cong mũi chân xuống, cơ thể hạ thấp, sức mạnh đang lao về phía trước bỗng chệch qua một bên, lấy Tô Dũng làm trung tâm, hắn đảo qua nửa vòng. 

Như vậy không chỉ né được nhát kiếm của Tô Dũng mà còn có thể xoay ra phía sau lưng gã. 

Dù sao thì tốc độ của hai bên cũng cực nhanh, không ngừng lặp lại. Tô Dũng đương nhiên cũng không thể dừng lại, cơ thể đổ về phía vị trí trước đó của Tô Khiêm. 

Khi gã kịp phản ứng lại thì Tô Khiêm đã ở ngay sau lưng gã. Tô Khiêm siết kiếm, kề sát cổ Tô Dũng khiến gã cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng và không dám nhúc nhích. 

“Thực lực của ngươi chỉ đến vậy thôi sao?” 

Tô Khiêm hỏi rất thản nhiên nhưng đến bên tai Tô Dũng thì câu nói bỗng trở thành một lời chế giễu khiến gã mất mặt trước biết bao huynh đệ đồng môn, có thể nói là không thể tha thứ được. 

“Tô Khiêm, ngươi đã khiến ta giận thật sự rồi!’, giọng nói của Tô Dũng trở nên thản nhiên vô cùng khiến cho đám đông cảm thấy kinh ngạc. 

“Không phải là người luôn nổi giận nãy giờ sao?”, Tô Khiêm cười chế nhạo. 

Ầm! 

Một luồng gió điên cuồng dâng lên từ Tô Dũng, vần vũ và đầy sức mạnh khiến đám đông kinh sợ. 

Tô Khiêm vội vàng lùi lại, chau mày nhìn chăm chăm Tô Dũng. 

“Cảnh giới Luyện Phách? Ngươi đã đột phá rồi sao?” 

“Đúng vậy, ba ngày trước ta đã đột phá cảnh giới Luyện Phách, chỉ là không ai biết mà thôi. Giờ ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi, để xem ngươi còn sức gì phản kháng”, Tô Dũng cực kỳ ngông cuồng. 

“Tô Dũng đã đột phá lên cảnh giới Luyện Phách, Tô Khiêm lành ít dữ nhiều rồi”. 

Đám đông xôn xao bàn tán. 

Cảnh giới Luyện Phách và Luyện Cốt chỉ cách nhau một ranh giới, lẽ nào đám đông đã mất đi niềm tin với Tô Khiêm rồi? 

Lúc này Tô Khiêm trông vô cùng nghiêm trọng. 

Tô Dũng đột phá cảnh giới Luyện Phách, mặc dù điều này khiến Tô Khiêm kinh ngạc nhưng cũng hợp lý, dù sao thì Tô Dũng cũng ở cảnh giới Luyện Cốt rất dài rồi, đột phá lên cao hơn chỉ còn là vấn đề thời gian. 

Chỉ có điều hắn không ngờ Tô Dũng lại lấy ra làm con át chủ bài đối phó với hắn. 

“Sao? Sợ rồi à?” 

Tô Dũng thấy Tô Khiêm đứng ngây ra thì cảm thấy đắc ý, đồng thời hung hăng nói: “Sợ rồi thì quỳ xuống trước mặt đệ tử nhà họ Tô cho ta, khấu đầu chín lần, gọi ta là ông nội, ta sẽ không chấp kẻ tiểu nhân mà tha cho cái mạng chó của ngươi, thế nào?” 

Phụt! 

Tô Khiêm bị chọc bởi vẻ ngông cuồng của Tô Dũng bèn bật cười. 

“Ngươi cười cái gì? Lẽ nào bị dọa tới mức phát điên rồi?”, Tô Dũng cười lạnh. 

Tô Khiêm nhếch miệng đầy chế giễu. Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn: “Mau ra tay đi, nếu không hôm nay ngươi thất bại là cái chắc đấy”. 

“Cái gì? Tô Khiêm chán sống rồi chắc, mà dám khiên chiến với Tô Dũng?” 

“Không biết chừng hắn có con át chủ bài nào đó”. 

Đám đông đanh mắt nhìn. Tô Khiêm – cảnh giới Luyệt Cốt hậu kỳ lại dám khiên chiến với Tô Dũng – cảnh giới Luyện Phách. Hơn nữa còn nói Tô Dũng chắc chắc sẽ bị đánh bại. Thật ngông cuồng, bá đạo! 

Tô Dũng một lần nữa nổi giận đùng đùng, chĩa kiếm về phía Tô Khiêm, gã muốn Tô Khiêm phải trả giả đau đớn cho sự ngông cuồng của chính mình. 

“Nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì để ta tiễn ngươi đi đầu thai”. 

Thanh kiếm trong tay Tô Dũng rung lên, linh lực tinh thuần bao phủ thân kiếm. Tô Dũng nâng kiếm, lao về phía Tô Khiêm. Thanh kiếm vừa vung ra thì hai đường kiếm ảnh đã lập tức xuyên đi trong không khí. 

Nhất kiếm song ảnh! 

Đây chính là tuyệt chiêu áp đảo của Tô Dũng. 

Cảm nhận được kiếm ảnh đang lao tới, Tô Khiêm bèn dịch chuyển. 

Mượn cơn gió cuồng, mượn sự giả giả thật thật, khoảnh khắc nhát kiếm của hắn phóng ra, đường kiếm lấy tĩnh thành động, như cuồng phong nổi loạn tạo thành ba đường kiếm ảnh lao ra khỏi thân kiếm lao về phía Tô Dũng. 

Lăng Phong Kiếm Quyết chiêu thứ nhất – Phong Khởi Cuồng Dũng! 

“Tô Khiêm đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới thi triển được ba đường kiếm ảnh!” 

Thanh trường kiếm trong tay Tô Dũng lại phóng ra thêm một đường kiếm ảnh nữa va chạm với ba đường kiếm ảnh của Tô Khiêm. 

Bùm! 

Sáu đường kiếm ảnh va chạm bùng nổ. 

Khi đám đông cảm thấy hai bên ngang sức ngang tài thì bỗng có một âm thanh vang lên. 

Trong tầm nhìn của mọi người, họ thấy sau ba đường kiếm mà Tô Khiêm thi triển xuất hiện thêm một đường kiếm ảnh nữa. 

Đường kiếm ảnh thứ tư! 

Nhát kiếm vừa rồi của Tô Khiêm tạo ra bốn đường kiếm ảnh nhưng do kiểm ảnh của Tô Dũng ở thế đối diện nên không nhìn thấy đường kiếm thứ tư. 

Đường kiếm này lao về phía Tô Dũng, luồng khí tức sắc bén ập tới khiến gã phải xoay người. 

Rẹt! 

Một đường vết thương nhỏ dài hiện lên trên khuôn mặt Tô Dũng, kéo qua tai, máu tươi bắn ra, phần thịt lồi ra ngoài khiến hắn kêu thảm thiết. 

“Ngươi thua rồi”. 

Tô Khiêm chĩa kiếm về phía Tô Dũng, lạnh lùng nói. 

Đám đông bên dưới xuýt xoa không ngớt, sự việc nằm ngoài dự đoán của bọn họ. 

Thật không ngờ Tô Khiêm lại sở hữu con át chút bài như thế. Dù là một cao thủ cảnh giới Luyện Phách như Tô Dũng thì hắn cũng chỉ cần một chiêu để chiến thắng. Bọn họ cảm thấy không thể nhìn thấu con người Tô Khiêm. 

Tô Ân Minh đứng dưới lạnh lùng chứng kiến toàn bộ, chỉ tại khoảnh khắc Tô Khiếm đánh bại Tô Dũng thì y mới chau mày, chìm vào trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK