• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhóm hai người Tô Khiêm không biết Lâm Như Hổ đã nổi ý định giết mình nhưng họ đã đề phòng gã từ trước, dù sao những tên điên nhà họ Lâm đã làm những chuyện xấu xa như qua cầu rút ván không ít lần.  

 

Chẳng qua hai nhà Lâm, Tô đều là đại gia tộc ở thành Mặc Ngọc, vì không có bằng chứng nên cũng không nên xảy ra tranh chấp.  

 

Ba người thận trọng tiến vào thung lũng, vì có trải nghiệm không hay trước đó nên bây giờ hễ gặp phải linh thảo nào thì Lâm Như Hổ một là không muốn lấy thì đứng yên, hai là hái thảo dược rồi mới giết hung thú.  

 

Tô Khiêm và Tô Ân Minh thấy vậy cũng không muốn gây xích mích.  

 

Nửa giờ sau, ba người đã tiến rất sâu vào thung lũng và ẩn nấp sau một tảng đá, Tô Ân Minh chỉ sơn cốc đằng trước đồng thời nói với hai người Tô Khiêm: “Là sơn cốc này đây, có hơn năm mươi gốc hoa Thiên Tâm lận, có điều mấy mươi con hung thú Thị Huyết Ma Lang bảo vệ chúng cũng rắc rối không kém".  

 

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Khiêm, ngày đó Tô Ân Minh nói trong này còn có thủ lĩnh Thị Huyết Ma Lang đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần, vậy mà giờ y không nhắc đến, rõ ràng là đang gài Lâm Như Hổ. Tô Khiêm chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói gì.  

 

Còn Lâm Như Hổ nghe xong thì cười huênh hoang: "Chỉ là mười mấy con Thị Huyết Ma Lang thôi mà ngươi lại nói là rắc rối lắm, sao nhà họ Tô ngày một sa sút thế nhỉ".  

 

"Lâm huynh tự tin đến thế thì chút nữa phải trông cậy vào Lâm huynh rồi", Tô Ân Minh chỉ cười cười, không bác lại nhưng nét mặt nom không được vui cho lắm.  

 

Lâm Như Hổ nói: "Cơ mà trước khi vào, chúng ta phải tính chuyện phân chia linh thảo bên trong đã".  

 

Tô Ân Minh trả lời: "Đương nhiên là chia ba rồi".  

 

Lâm Như Hổ cười khẩy, phản đối: "Ngươi đùa với ta đấy à, tu vi hai ngươi không bằng ta, đã thế các ngươi còn cùng một nhà, nếu như chia ba thì các ngươi chiếm mất hai phần còn gì, thế không phải ta chịu thiệt rồi sao?"  

 

Tô Khiêm nghe gã nói vậy thì không đợi Tô Ân Minh lên tiếng đã nhếch mép hỏi: "Ý ngươi là ngươi muốn chiếm hai phần ba?"  

 

Lâm Như Hổ gật đầu một cách đương nhiên: "Ngươi cũng không ngu đấy, ta hai phần ba, hai ngươi một phần ba".  

 

Ánh mắt Tô Ân Minh và Tô Khiêm trở nên lạnh lùng, họ từng gặp người tham lam nhưng chưa thấy ai vừa mặt dày vừa tham lam như gã. Hai người nhìn nhau.  

 

Họ đồng thời phản đối yêu cầu vô lý của Lâm Như Hổ: "Chia đều cho ba người, không thì Lâm huynh có thể ra ngoài!"  

 

Lâm Như Hổ thấy hai người nói xong trông có vẻ đang dần bao vây mình thì hơi hoảng hốt, nhưng gã không sợ hai con tép riu của nhà họ Tô này. Có chỗ dựa là cảnh giới Luyện Phách hậu kỳ, cho dù phải đánh nhau thì Lâm Như Hổ cũng tin chắc mình sẽ chiến thắng.  

 

Nhưng nếu đánh nhau với hai kẻ họ Tô lúc này thì sẽ bị mất sức, khó lòng đối phó với Ma Lang trong sơn cốc.  

 

Nghĩ vậy, Lâm Như Hổ cười làm lành: "Thấy hai người kiên quyết quá, Lâm mỗ đành chịu thiệt vậy, chia đều thì chia đều".  



Sát ý trong mắt gã rõ hơn bao giờ hết, Lâm Như Hổ thầm thề, sau khi giải quyết hung thú trong sơn cốc thì sẽ đến lượt hai kẻ này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK