• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tô Khiêm chậm rãi đứng thẳng người, trên ngực hắn có thêm một vết thương sâu hoắm, máu đỏ chót từ chảy xuống khỏi vết thương. 

"Võ học cấp Hoàng đã được thi triển, tiểu tử Tô Khiêm này có làm màu thế nào cũng không thoát khỏi số phận thất bại đâu. Tự làm tự chịu thôi, không trách ai được". 

"Ngay từ đầu ta đã biết Tô Khiêm sẽ thua rồi, không còn khả năng khác nữa đâu". 

Mọi người đều nhìn Tô Khiêm bằng ánh mắt trào phúng hoặc châm biếm đồng thời nịnh bợ Tô Lâm Xuyên. Bầu không khí náo nhiệt nơi đây làm Tô Khiêm bật cười, hắn lạnh nhạt nói: "Các ngươi mù hết cả rồi à?" 

Ầm! 

Câu vừa dứt, tiếng xương gãy và âm thanh va chạm mạnh xuống đất truyền đến. 

Trước mắt bao người, Tô Lâm Xuyên ngã nhào xuống đất, đau đớn rên rỉ một tiếng rồi ngất xỉu. 

Trong chớp mắt, nơi đây trở nên lặng như tờ. 

Tất cả đều cho rằng Tô Khiêm đã thua, thua bởi kiếm Mãnh Hổ của Tô Lâm Xuyên, nhưng cuối cùng người ngã xuống đất lại là Tô Lâm Xuyên. 

Chuyện gì đang xảy ra thế này! 

Mọi người đồng loạt quay sang Tô Khiêm ở cách đó không xa, rồi lại nhìn Tô Lâm Xuyên nằm vật ra đất, vẫn tưởng mình còn nằm mơ. 

Tô Khiêm không quan tâm biểu hiện của đám đông ra sao, đến bên võ đài cất cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm vào trong túi rồi thản nhiên nói: "Ta thắng rồi, cỏ Tôi Thể và hoa Thiên Tâm thuộc về ta". 

Những người xung quanh nghe vậy không dám phản bác, chỉ biết gật đầu lia lịa. Nhát kiếm vừa nãy của Tô Khiêm quá nhanh, quá quái lạ, bọn họ còn chưa hoàn hồn nữa chứ đừng nói là phản đối. 

"Chờ đã!" 

Giữa lúc đó, một tiếng kêu cất lên. 

Tô Khiêm quay đầu nhìn người vừa lên tiếng bằng đôi mắt đầy căm ghét, mặt không có chút cảm xúc nào: "Ta đã thắng trận đấu trên võ đài này rồi, bộ Tô tiểu thư định đổi ý à?" 

Người vừa lớn tiếng chính là Tô Ngọc Ngưng. 

Cô ta nghe Tô Khiêm nói vậy thì nhíu chặt mày, trong mắt đầy sự tức giận và ngờ vực. 

Tức giận là vì giọng điệu của Tô Khiêm đầy khinh thường và trào phúng, điều này làm Tô Ngọc Ngưng thấy như bị phỉ báng vậy. 

Còn ngờ vực. 

Đó là do từ đầu đến cuối Tô Khiêm chẳng nhìn cô ta lấy một lần. 

Phải biết rằng Tô Ngọc Ngưng là người đẹp nhất nhà họ Tô, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, lại còn toát lên khí chất vô cùng quyến rũ khiến bất kì ai thấy cô ta đều muốn nâng niu trong lòng bàn tay. 

Tô Khiêm đúng là quái lạ, không nhìn cũng không nói không rằng, cứ như thể dung mạo tuyệt mỹ của Tô Ngọc Ngưng không lọt nổi vào mắt hắn. 

"Tô Khiêm này thuộc nhánh phụ của tông tộc, cuộc sống nghèo khổ, sao có thể không động lòng trước vẻ đẹp của mình được? Chắc mẩm hắn thích mình nhưng cố gắng giấu đi, bề ngoài thì cố ý tỏ ra lạnh nhạt để thu hút sự chú ý của mình đây mà". 

Nghĩ đến đây, mặt Tô Ngọc Ngưng thoải mái hơn trông thấy. 

Cô ta chậm rãi bước đến trước mặt Tô Khiêm rồi mỉm cười, nói: "Dựa vào khí tức ngươi toả ra, ta đoán ngươi chỉ mới đến cảnh giới Luyện Cốt trung kỳ thôi, không hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm nổi đâu". 

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Tô Ngọc Ngưng nhìn Tô Khiêm hơi sáng lên. Kiếm thuật hắn vừa thể hiện đã vượt xa Tô Lâm Xuyên rồi, xem ra hắn cũng có bản lĩnh đấy. 

Nếu như có thể biến hắn trở thành hầu cận của cô ta thì tốt quá chừng. 

Tô Khiêm nhíu mày nhìn thiếu nữ õng a õng ẹo kia, hờ hững trả lời: "Cô nói vậy là có ý gì? Ta có thể hấp thu dược hiệu của hoa Thiên Tâm hay không liên quan gì tới cô?" 

"Tô Khiêm, ngươi tìm mọi cách thắng Tô Lâm Xuyên chẳng phải vì muốn ta để ý ngươi sao? Ngươi thành công lọt vào mắt xanh của ta rồi đấy, từ nay ngươi có thể đi theo phục vụ ta". 

Tô Ngọc Ngưng nói một thôi một hồi, hùng hồn tuyên bố, đồng thời cô ta đưa tay toan lấy hoa Thiên Tâm và cỏ Tôi Thể trong tay Tô Khiêm. 

Soạt! 

Mắt thấy Tô Ngọc Ngưng sắp lấy được, Tô Khiêm đột nhiên chớp nhoáng tránh khỏi tay cô ta. 

Tô Ngọc Ngưng giật mình, suýt chút nữa đã ngã nhào ra tại chỗ. Cô ta quay phắt lại căm túc nhìn Tô Khiêm, quát: "Tô Khiêm, ngươi đừng có mà được nước làm tới, mau đưa chúng cho ta nhân lúc ta chưa nổi giận đi". 

"Đưa cho cô?" 

Tô Khiêm như vừa nghe được câu gì hài hước lắm, tỏ ra khinh thường: "Tô Ngọc Ngưng, đừng tưởng cô có bề ngoài ngon nghẻ là ai trong thiên hạ cũng muốn xoay quanh cô. Một đứa con gái âm hiểm, độc ác như cô có cởi trần trước mặt ta thì ta cũng chẳng thèm chạm vào đâu, bẩn lắm. Biến đi!" 

Hắn vung trường kiếm chém một nhát thật mạnh, Tô Ngọc Ngưng chưa kịp phản ứng đã thấy một làn gió mát phất qua, khi lấy lại tinh thần thì một thanh kiếm đã chình ình trước mặt. 

Tô Khiêm mà tiến thêm một bước nữa là thanh kiếm này sẽ lấy mạng cô ta ngay. 

"Tô Khiêm, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!" 

Cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trường kiếm, Tô Ngọc Ngưng chỉ biết chửi đổng lên chứ không dám nhúc nhích. Cô ta sợ. Cả tâm trí cô ta đều bị cơn sợ hãi nhấn chìm. 

"Trước giờ trong từ điển của Tô Khiêm này không có hai chữ hối hận, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không". 

Tô Khiêm bỏ lại một câu rồi ung dung thu kiếm về, xoay người nghênh ngang rời đi. 

Nhìn theo bóng lưng hắn, nét mặt Tô Ngọc Ngưng đầy âm trầm, sự xinh đẹp thường thấy đã biến dạng, thay vào đó là oán hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK