Tô Ân Minh thầm thở phào, dễ thấy y không muốn thật sự xảy ra tranh chấp với Lâm Như Hổ, trước đó y tỏ thái độ cứng rắn như vậy chẳng qua là vì trên đường đi thấy Tô Khiêm biểu hiện rất tốt thôi.
Tô Ân Minh cũng bình tĩnh trở lại, nói: "Vậy thì chúng ta mau chóng vào thôi".
Ba người đi vào sơn cốc, mới bước qua cửa sơn cốc thôi mà họ đã ngửi thấy mùi sói dã man truyền đến rồi. Sự tàn bạo, khát máu từ bản tính của chúng khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Đi vào sơn cốc, có thể thấy bên trong có hoa lẫn cỏ cây nhưng vì không được hứng ánh mặt trời trong thời gian dài nên hơi ẩm ướt. Trên nham thạch bằng phẳng trong cốc có một đám hung thú lông đỏ với cơ thể to lớn như tê giác đang nằm, đây không phải là Thị Huyết Ma Lang thì còn là gì được?
Tô Khiêm quan sát hơn mười con Thị Huyết Ma Lang trong cốc, ánh mắt trở nên nặng nề. Những con Thị Huyết Ma Lang này có hình thể ngang bằng tê giác, lông đỏ như máu, miệng há ra là thấy răng năng nhọn hoắc, đặc biệt là đôi mắt sói của đỏ rực của chúng.
Thị Huyết Ma Lang phát ra khí thế điên cuồng và khát máu. Ba người vừa vào cốc, đông đảo Ma Lang ngửi thấy mùi người sống lập tức nhổm dậy, đôi mắt đỏ rực nhìn ba người vừa bước vào chòng chọc.
"Gào!"
Bọn sói đồng loạt ngẩng đầu gầm lên, răng nanh trắng hếu làm người ta lạnh toát sống lưng.
"Hoa Thiên Tâm ở chỗ đó!", Tô Khiêm nhìn quanh, thấy những đóa hoa Thiên Tâm đang nở ở phía sau bầy sói.
Nét mặt y mừng rỡ, y biết hoa Thiên Tâm nổi tiếng với công dụng chữa thương, nơi này có chừng năm, sáu mươi gốc, nếu chia đều thì mỗi người sẽ được khoảng hai mươi gốc.
Nghĩa là có hai mươi cái mạng rồi.
Lâm Như Hổ cũng nhìn thấy hoa Thiên Tâm, vẻ tham lam hiện lên trong mắt gã. Nhiều hoa Thiên Tâm thế kia, gã cũng thèm thuồng lắm. Lâm Như Hổ liếc mắt nhìn hai người Tô Khiêm, càng lúc càng muốn giết họ.
Chỗ hơn sáu mươi gốc hoa Thiên Tâm này có giá trị không hề nhỏ, nếu có thể thì đương nhiên ai chả muốn chiếm hết toàn bộ.
Mười mấy con Thị Huyết Ma Lang chầm chậm đi tới, nhe răng nanh dữ tợn, miệng thì cứ nhiễu dãi. Bầy sói từ từ tiếp cận khiến bọn họ cảm nhận được áp lực rất lớn.
Bấy giờ Tô Khiêm cũng không suy nghĩ lan man nữa, tập trung tinh thần chuẩn bị đối đầu với đám Thị Huyết Ma Lang. Tô Ân Minh cũng đặt tay bên hông, nơi giắt một chiếc vũ khí có hình thù kỳ lạ, không phải kiếm cũng không phải đao. Lâm Như Hổ thì rút đại đao ra khỏi hông rồi lao vụt ra ngoài như tên bắn.
Trong nháy mắt gã đã lao vào đánh nhau với mấy con Ma Lang, Tô Ân Minh và Tô Khiêm thấy vậy bèn nhìn nhau, Tô Khiêm sau khi dặn dò "Cẩn thận!" cũng rút kiếm xông về phía Thị Huyết Ma Lang.
Đường kiếm của hắn nhanh như gió, thi thoảng còn cất tiếng ngân vang, thành thạo vung kiếm chém Ma Lang ở hai bên.