Chương 5: Tiên sinh, có yêu hoạ thế
“Phù, cuối cùng cũng đi rồi.”
Chưởng quỹ tửu quán nhìn thấy bóng dáng ba người Lục Trường Sinh càng lúc càng đi xa thì thở ra một hơi thật sâu, tỏ vẻ mình đã chịu rất nhiều áp lực.
“Chưởng quỹ, trước đó ta đã mặt nặng mày nhẹ với trấn chủ đại nhân rồi, may mà có vị tiên sinh kia ở đây nên trấn chủ đại nhân mới không so đo với ta, nếu không sẽ bị ngài hại thảm rồi…”
Tiểu nhị đổ mồ hôi đầy trán, trong lòng còn sợ hãi.
“Hửm?” Chưởng quỹ tửu quán liếc nhìn tiểu nhị, thản nhiên nói: “Ngươi đang trách bản chưởng quỹ à?”
“Hả?” Tiểu nhị sửng sốt, biết mình nói sai, vội vàng xua tay: “Không, không, không, chưởng quỹ, ta không có ý đó! Ngài đừng hiểu lầm!”
“Ngươi nói những lời này cũng vô dụng, bản chưởng quỹ đã không vui, tiền lương tháng này của ngươi bị trừ một nửa! Hừ!”
Chưởng quỹ tửu quán thở hắt ra, bỏ lại một câu rồi bước vào trong tửu quán.
Đế lại tiếu nhị đau khổ đứng đó.
Hai ngày sau.
Tại một nơi ở Đông Vực.
Núi non trùng điệp, mây trắng dày đặc đang dần trôi trong các dãy núi, trong đó, đỉnh núi cao nhất chỉ có mây trắng ở lưng chừng núi.
Cả ngọn núi chỉ có một con đường quanh co nối liền đỉnh và chân núi, chạy xuyên qua những đám mây.
Gần đỉnh núi có các toà lầu sừng sững nối liền nhau nhấp nhô không dứt.
Bầu trời bên ngoài đỉnh núi thỉnh thoảng có những luồng ánh sáng lướt qua, khi mọi thứ hòa quyện vào nhau trông khá ngoạn mục và hấp dẫn.
Thanh Vân Tông.
Bên ngoài động phủ mờ mịt tiên khí, một thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ chắp tay, cung kính bấm báo:
“Sư tôn, đế quốc thế tục ở phía đông của Đông Vực khấn cấp cầu viện, nói là có yêu ma làm hại thế tục.”
“Yêu ma? Đông Vực rộng lớn như vậy, các đế quốc thế tục lại nhiều, hơn nữa các đế quốc thế tục dựa vào Thanh Vân Tông chúng ta cũng rất nhiều, ngươi không nói cụ thể được à?”
Một giọng nói già nua truyền ra từ trong động phủ.
Sắc mặt của thiếu niên kia hơi thay đổi, trong
đầu suy nghĩ thật nhanh, cố gắng nhớ lại rồi vội vàng nói: “Sư tôn, là đế quốc Ly Thuỷ!”
Ầm ầm!
Động phủ mở ra, một ông lão tóc bạc trắng chậm rãi đi ra, chính là cổ Hạc Lâm, người mà Lục Trường Sinh đã từng gặp một lần ở mộ tiên.
Về phần thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ kia, cũng chính là vị thiếu niên ngày hôm đó.
“Đế quốc Ly Thủy?”
Cổ Hạc Lâm cau mày và lấm bấm.
Ông ta khá ấn tượng với đế quốc Ly Thuỷ, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì đây là đế quốc gần với mộ tiên của Đông Vực nhất.
Cổ Hạc Lâm thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ như vậy, để những trưởng lão khác phái đệ tử đi đi, vi sư còn có một mẻ đan dược phải luyện, không rảnh.”
Nói xong, ông ta lại chuẩn bị quay trở lại động phủ.
Thiếu niên sửng sốt, lo lắng nói: “Sư tôn! Ngài không biết đó thôi, hiện tại trong tông môn chỉ còn ngài với mấy trưởng lão trấn thủ sơn động, còn những trưởng lão khác và tông chủ đã dẫn theo rất nhiều đệ tử đi đâu rồi!”
Không thể đế cho những trưởng lão trấn thủ sơn động đi giải quyết được! Người ta làm nhiệm
vụ là thủ sơn, cũng không quản mấy việc vặt này.
Cổ Hạc Lâm ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài làm việc? Sao vi sư lại không biết?”
Thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ cười khổ: “Mới vừa hôm qua thôi, tông chủ thấy ngài đang bế quan nên không muốn quấy fây.”
Khuôn mặt già nua của cổ Hạc Lâm đỏ lên, hôm qua ông ta không phải bế quan tu luyện, mà là đang bế quan ngủ thì hơn…
Ông ta cũng lười hỏi tông chủ đi đâu, xua tay nói: “Thôi được, thôi được, chỉ là chuyện nhỏ. Đồng Tâm, ngươi mang theo mấy đệ tử đi xử lý đi.”
Nói rồi trong tay ông ta xuất hiện một lệnh bài trưởng lão, ném qua.
Đồng Tâm nhanh chóng bắt được, nhìn chữ cổ trên tấm lệnh bài trưởng lão, vui vẻ nói: “Tuân lệnh!”
Hắn ta không muốn ở lại trong tông môn, quá nhàm chán, hắn ta muốn xuống phàm trần diệt yêu, sẵn tiện đi chơi luôn!
“Đừng hòng đi chơi, làm xong việc thì về ngay để tu luyện!”
Cổ Hạc Lâm nhíu mày, phất tay áo rồi đi vào trong động phủ, cửa đá ‘âm ầm đóng lại, nơi đây lại yên tĩnh như trước.
Đồng Tâm há miệng, suy sụp thở dài.
Tu luyện, tu luyện, lúc nào cũng tu luyện! Hắn ta chính là một thiên tài có căn cơ thượng phấm lôi linh, cũng chẳng vội gì!
Hừ, kệ ông ta, chơi thì cứ chơi! Chọc tức chết sư tôn!
Nghĩ vậy, mặt mày Đồng Tâm lại tươi tỉnh, cười tươi rói rời khỏi đáy.
Mạch Ngọc trấn.
Phủ trấn chủ.
Nắng chiều chói chang, Lục Trường Sinh ngồi trong đình ở hậu viện, đang câu cá.
Một cô gái trẻ đứng sau lưng hắn một trượng, lặng lẽ cúi đầu, cầm một dĩa bánh và bình rượu.
Hai ngày nay, Lục Trường Sinh ăn uống phủ phê tại phủ trấn chủ, Trần Đại Đao cũng thức thời không quấy rầy hắn, thậm chí còn bổ trí một nha hoàn hầu hạ hắn.
Tầm nhìn này có thế chấp nhận được.
“Điếm tâm.”
Lục Trường Sinh nhìn mặt nước, thản nhiên nói.
“À, dạ.” Nha hoàn lấy lại tinh thần, nhanh chóng bưng tới, cùng lúc đó đang định gắp một
miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh như có mắt sau lưng, khẽ nói: “Không cần, ta tự làm.”
Động tác chuấn bị lấy điếm tâm của nha hoàn dừng lại, run giọng nói: “Dạ!”
Lục Trường Sinh không thèm nhìn cái đĩa, cứ thế gắp một miếng bánh ngọt ném vào miệng, vừa nhai vừa tiếp tục câu cá.
Nha hoàn cấn thận liếc nhìn Lục Trường Sinh, người đàn ông mặc áo xanh với khí chất phi thường trước mặt nàng ta thực sự rất… đặc biệt.
Hai ngày qua đã khiến nàng ta hơi bối rối.
Những vị khách trước kia của trấn chủ có ai mà không muốn nàng ta phải dâng tận miệng đâu cơ chứ?
Còn người thanh niên này lại nói rất ít.
Hai ngày qua, những câu hắn nói có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đơn giản chính là:
“Điếm tâm, rượu, điếm tâm, rượu, điểm tâm, rượu…” hết lần này đến lần khác.
Quản gia đã sắp xếp cho nàng ta đến đây, quản gia chỉ nói người này là khách quý của trấn chủ, nàng ta phải hầu hạ cẩn thận, sai bảo thì phải làm.
Nàng ta không biết chính xác vị khách quý này quý đến mức nào.
Tất cả những gì nàng ta biết chính là người này rất đẹp, mùi vị trên người khiến kẻ khác rất sung sướng.
Cộc cộc cộc…
Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nha hoàn quay người lại, nhìn thấy trấn chủ và quản gia đang bước nhanh về phía đình nghỉ mát, đồng tử nàng ta lập tức co rút, vội vàng đặt dĩa thức ăn lên bàn đá rồi quỳ sát xuống.
Nhưng sau đó, giọng điệu cung kính của trấn chủ đối với nam tử mặc đồ xanh vang lên khiến nàng ta chấn kinh!
“Tiên sinh, hai ngày nay ngài ở trong phủ tiểu nhân có thoải mái không ạ?”
Tiểu… tiểu nhân?
Trấn chủ đại nhân lại tự xưng là tiếu nhân trước mặt nam tử này ư?
Đầu óc nha hoàn chấn động, ép thân mình xuống thấp nhất có thể, thở thôi cũng thấy khó khăn!
Trong hai ngày qua, nàng ta đã hầu hạ một đại nhân vật thông thiên!
Rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng quay đầu lại liếc nhìn Trần Đại Đao và quản gia đang cúi đầu, khẽ cười nói: “Tạm được.”
Nghe vậy, Trần Đại Đao thở phào nhẹ nhõm, quản gia cũng thoáng hài lòng nhìn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất.
“Vậy thì tốt, tốt lắm. Tiên sinh, ngài muốn ở lại trong phủ của tiểu nhân bao lâu cũng được.” Trần Đại Đao kính cẩn mỉm cười nói.
Lục Trường Sinh nhìn mặt hồ khẽ gọn sóng, thản nhiên nói: “Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?”
Trần Đại Đao nhìn nam tử mặc đồ xanh không hề thay đối sắc mặt, mà còn có dáng vẻ của chủ toạ, Trần Đại Đao và quản gia lại sợ hãi. Tiên nhân đúng là tiên nhân, quả nhiên liệu sự như thần!
“Tiên sinh tính toán tài tình.” Đầu tiên Trần Đại Đao cung kính nịnh bợ, sau đó giọng điệu bối rối.
“Tiên sinh, có tin tức, đế quốc Ly Thủy… có yêu họa thế!”
Mà vị trí của Mạch Ngọc trấn chính là đế quốc Ly Thuỷ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK