• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Rời núi, mưu dồ
Năm ngày sau.
Đám người Đồng Tâm cuối cùng đã quay về tới Thanh Vân Tông nhờ chạy hết tốc lực.
“Đồng sư huynh.”
Trước sơn môn Thanh Vân Tông, hai đệ tử gác núi vội vàng hành lễ.
Đồng Tâm ở trên thảm bay gật đầu, sau đó nhìn mười đệ tử ngoại môn đang nằm trên mặt đất, giả vờ cười khẽ: “Chư vị sư đệ sư muội không cần suy nghĩ nhiều, trở về tu luyện cho tốt đi.”
Nói xong, hắn ta đang định khống chế thảm bay bay về phía đỉnh núi chỗ cổ Hạc Lâm.
“Đồng sư huynh!”
Đột nhiên các các ngoại môn đệ tử gọi Đồng Tâm lại.
Đồng Tâm hơi giật mình, quay đầu nghi hoặc nhìn bọn họ.
Hai đệ tử gác núi cũng có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy mười đệ tử ngoại môn cung kính cúi đầu, chân thành nói: “Đồng sư huynh, bọn ta chỉ là những đệ tử ngoại môn tầm thường mà thôi, còn ngài là thân truyền tôn quý, nhưng ngài… bọn ta cảm tạ ân cứu mạng của Đồng sư huynh.”
Trong thâm tâm bọn họ biết ngày đó Đồng
Tâm không bỏ rơi bọn họ, vì cứu bọn họ mà đã dùng thủ đoạn quý báu cỡ nào.
Kế từ ngày đó, có thế thấy Đồng Tâm thường xuyên hoảng hốt và trở nên thất thần.
Trên thảm bay, Đồng Tâm ngơ ngác trong chốc lát, trong lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, mỉm cười nói: “Chỉ cần còn mệnh thì mọi chuyện đều dễ bàn. Chư vị sư đệ sư muội, cố gắng tu luyện nhé.”
“Bọn ta nhất định sẽ cổ gắng gấp trăm lần! Sẽ không phụ lòng Đồng sư huynh!”
Đám đệ tử ôm quyền, nói năng hùng hồn.
Đồng Tâm vui vẻ gật đầu, không nói thêm gì nữa, khống chế thảm bay bay về phía ngọn núi!
Một đỉnh núi bao la hùng vĩ của Thanh Vân Tông.
“Sư phụ, đồ nhi cầu kiến!”
Bên ngoài động phủ, Đồng Tâm quỳ trên mặt đất, kính cẩn nói lớn.
Ầm ầm…
Động phủ mở ra, cố Hạc Lâm vuốt râu từ trong đi ra, ngáp một cái, cười thỏa mãn nói: “Đồng Tâm, lần này tốc độ trừ yêu khá nhanh, chứng tỏ ngươi không ham chơi, rất tốt.”
“Sư tôn…”
Đột nhiên, Đồng Tâm thấp giọng gọi.
Hửm? Động tác vuốt râu của cố Hạc Lâm dừng lại, nghi hoặc nhìn Đồng Tâm.
“Sư tôn, phù bảo ngài ban cho đồ nhi… Phù bảo sư công để lại… Đồ nhi đã dùng rồi.” Đồng Tâm run giọng nói.
Cổ Hạc Lâm chợt thất thần, rồi tóm mạnh chùm râu trắng.
Ông ta cũng không nóng lòng trách móc mà là hơi nheo mắt lại, nhìn về phương hướng thế tục đế quốc Ly Thủy xa xa, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đồng Tâm đứng thẳng người, sắp xếp lại lời nói, bắt đầu kể: “Sư tôn, chuyện là như thế này…”
Sau đó Đồng Tâm bẩm báo mọi chuyện xảy ra ở đế quốc Ly Thủy cho cổ Hạc Lâm.
Càng nghe cổ Hạc Lâm càng cau mày.
Ba con Hắc Thiệt Yêu xuất hiện chỉ trong một thành.
Theo Đồng Tâm thấy, không chỉ có thành Gia Nguyên gặp rắc rối…
Đôi mắt già nua của cố Hạc Lâm lóe lên, trong quá khứ, thế tục xuất hiện yêu ma về cơ bản đều là những tiểu yêu có thể sánh với Luyện Khí
kỳ mà thôi, tại sao lần này lại như vậy?
Lẽ nào hai giới Yêu – Ma đã quên ước định với Linh Trần Giới sao?
Cổ Hạc Lâm trầm ngâm một lát, nói: “Đồng Tâm, ngươi theo vi sư đến thế tục!”
“Hả?” Đòng Tâm ngấng đầu, không thể tin nói: “Sư tôn, ngài muốn tự mình ra tay sao?”
Bọn chúng chỉ là một số ma quái cấp hai thôi, không đến mức đó chứ sư tôn, để một số trưởng lão yếu hơn một chút đưa đệ tử đi không được sao.
Cổ Hạc Lâm đương nhiên biết trong đầu Đồng Tâm đang nghĩ gì, vì vậy bất đắc dĩ nói: “Đồng Tâm à, ngươi hiểu vi sư mà. Nếu không phải nhóm tông chủ còn chưa trở về, ngươi cho rằng ta muốn đi sao?”
Nhóm tông chủ vẫn chưa trở về? Đồng Tâm kinh ngạc gật đầu.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi! Nếu không bách tính Ly Thủy chỉ e sẽ gặp thương vong nặng nề!”
Cổ Hạc Lâm dùng một tay kéo Đồng Tâm, hoá thành một luồng ánh sáng rồi biến mất phía chân trời.
Cảnh tượng này đã bị không ít đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy.
“Đó là Tiên Hạc Phong! cổ trưởng lão muốn đi đâu vậy?”
“Có lẽ là đến thế tục. Vừa rồi ở ngoại môn có tin đồn là trong thế tục có ma quái cấp hai rồi, vả lại số lượng rất nhiều.”
“Ma quái cấp hai có thể sánh với tu sĩTrúc Cơ? Trời ơi! Sao thế tục lại xuất hiện loại yêu ma đẳng cấp này!”
“Vậy thì cũng không cần một trưởng lão đức cao vọng trọng như cổ trưởng lão tự mình ra tay chứ nhỉ?”
“Ngươi ngốc à? Ngoại trừ trưởng lão gác núi, trong tông hiện tại còn có trưởng lão nào khác sao?”
II II
Ma giới.
Trước mắt là một không gian thế giới tối tăm, có dây leo chết chóc và cổ thụ trải dài ngàn dặm, trên đó có vô số quạ đen, thỉnh thoảng vổ cánh, còn có thế nghe thấy tiếng “quác quác” thê lương đến rợn người.
Trên vách đá có năm bóng người đang đứng.
Dưới vách đá còn có một làn sương mù đen cuồn cuộn, quỷ dị đến mức khiến người ta rùng
mình.
Nếu có người tu chân ở đây, họ chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức thần hồn rung động, bởi vì đám sương đen cuồn cuộn này đều là ma quái biến thành!
Có thế thấy trước, nếu vào trong đó nhất định sẽ bị xé thành từng mảnh và bị ăn thịt ngay tức khắc.
“Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu ở đâu?”
Trên vách đá, bóng người dẫn đầu bình tĩnh nói.
Màn sương đen phía dưới xao động một lúc, ngay sau đó một làn sương đen bay ra, hóa thành một con Hắc Thiệt Yêu với khuôn mặt xấu xí và cái lưỡi dài. Nó cung kính cúi đầu nói: “Ma vương đại nhân, tiểu nhân đây.”
“Chuyện bản vương nói với tộc các ngươi trước đó tiến triển thế nào rồi?”
Bóng đen trên vách đá thờ ơ hỏi.
Thân thể của tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu run lên, nó bẩm báo: “Ma vương đại nhân, cách đây vài ngày, tiểu nhân phái tộc nhân đến đế quốc Ly Thủy ở khu vực phía đông của Linh Trần Giới, đã chết sáu tên… E là việc này sớm muộn gì cũng sẽ khiến Linh Trần Tu Tiên Giới cảnh giác.”
“Cảnh giác thì cảnh giác đi. Dù sao sớm
muộn gì cũng sẽ xảy ra chiến tranh.” Bóng đen thản nhiên nói, rồi tiếp: “Chuyện lần này bản vương muốn nói với ngươi là đấy nhanh tiến độ đi, bảo tộc nhân Hắc Thiệt Yêu của ngươi đừng ham chơi. Chuyện này rất quan trọng, nếu cần thì ngươi tự mình tới đó!”
“Tiểu nhân hiểu rồi!” Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu nhanh chóng đồng ý.
“Ngươi trực tiếp đi xuống xử lý đi.” Bóng đen xua tay đuối tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu đi, nhìn quét qua đông đảo các lãnh đạo cấp cao của đám ma quái rồi nói: “Các tộc các ngươi cũng chuấn bị sẵn sàng, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, thời gian tới nhất định sẽ khai chiến với Linh Trần Giới! Tất cả còn phải xem ý của Ma tôn và Yêu tôn.”
“Vâng!”
Vô số sương mù đen cuồn cuộn gầm lên ‘âm ĩ.
Nhìn thấy sĩ khí tăng cao, bóng đen hài lòng nói: “Lui xuống đi.”
Vù vù vù…
Tức thì, sương mù đen tản đi như dòng nước, trong chốc lát đã trống rỗng.
“Thâm Uyên, tại sao Ma tôn lại đột nhiên muốn ra tay với Linh Trần Giới?”
Trên vách đá, một người đàn ông cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn ngưng giọng hỏi bóng đen cầm đầu.
Nghe vậy, ba bóng dáng còn lại cũng nghi ngờ nhìn Ma vương cầm đầu Thâm Uyên.
Mọi người đều biết, trong số ngũ đại Ma vương của Ma giới, Ma vương Thâm Uyên mạnh nhất có quan hệ thân thiết nhất với tôn sư Ma giới.
Bóng đen quay lại, hóa ra lại là một chàng trai trẻ, rất tuấn tú, nhưng làn da lại quá nhợt nhạt, trắng bệch như người chết! Đôi con ngươi đó đen như vực thẳm!
Triệu Thâm Uyên liếc nhìn bốn tên Ma vương, cười nhạt: “Cảnh giới của Ma tôn đã sớm đạt tới bình cảnh…”
Đồng tử của tứ đại Ma vương co rút lại, câu nói này chứa đựng quá nhiều thông tin!
Kết hợp với đế quốc thế tục của Linh Trần Giới mà tộc Hắc Thiệt Yêu đã tới, tựa hồ rất gần với một địa điểm trong truyền thuyết…
Nhìn vẻ mặt của tứ đại Ma vương, Triệu Thâm Uyên cười thâm thúy: “Không sai, các ngươi hẳn là đã đoán được kế hoạch liên minh giữa hai giới Yêu – Ma, vậy bản vương sẽ không nhiều lời nữa, ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK