• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Xuyên qua thời gian, vượt qua đại đạo
“Tiền bổi, mộ tiên là như thế, đó là tất cả những gì mà Hạc Lâm và thậm chí toàn bộ Tu Tiên Giới đều chỉ biết có thê’.”
Trong hậu viện, cổ Hạc Lâm trịnh trọng nói.
Lục Trường Sinh không trả lời mà suy nghĩ xuất thần nhìn mặt ao.
vẫn chưa biết thời gian cụ thể mộ tiên xuất hiện khi nào.
Theo CỐ Hạc Lâm, có trong sách cố có ghi chép mơ hồ rằng mộ tiên đã tồn tại trong Linh Trần giới ít nhất 100.000 năm…
Nói cách khác, hắn đã bị chôn vùi ít nhất 100.000 năm…
Hơn nữa hắn còn bị chôn sống, ý thức chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại giống như đã ngủ rất lâu.
Chỉ là giấc ngủ này kéo dài hơi lâu thôi.
Nghe đồn trong mộ tiên có bí mật trường sinh bất lão, nhưng vô số năm rồi trong Tu Tiên giới không có ai có thể tìm ra được.
Thậm chí có những tu sĩ mạnh mẽ muốn phá hủy mộ tiên nhưng cũng vô ích.
Về phương diện này, Lục Trường Sinh đã
thoát ra khỏi lăng mộ, thậm chí còn xóa sạch “phần mộ” của mình vào hư vô, lại có đôi mắt trong veo.
ít nhất là một trăm ngàn năm, vậy trước đây…
“Chuyện gì xảy ra?” Lục Trường Sinh lấm bẩm trong lòng.
Mặc dù Lục Trường Sinh muốn biết, nhưng hắn cũng không có nhiều ham muốn tò mò, biết được thì sẽ vui vẻ, đương nhiên, nếu không biết cũng không phải vấn đề lớn.
Có vẻ như dù sao thì cũng không có bất kỳ tổn thất nào đổi với hắn phải không?
Xét cho cùng, ngay từ đầu hắn đã bất tử, tính cách nội tâm của hắn từ lâu đã trở nên tự tại.
Lục Trường Sinh từng không biết có bao nhiêu bạn bè, thậm chí cả kẻ thù đã biến mất trong dòng sông thời gian.
Hắn là người duy nhất đạp thời gian mà đi, ở bên ngoài ngũ hành, tùy tiện giữa trời đất.
Lần này sau khi tỉnh lại từ trong mộ tiên, Lục Trường Sinh thậm chí còn cảm thấy thực lực của mình mạnh hơn rất nhiều so với trước… Điều này khá kỳ lạ.
Hắn không buồn cân đo chính xác cụ thể là bao nhiêu.
về phần mộ tiên, tạm thời không nghĩ nhiều, sau này nếu muốn nghiên cứu, hoặc là đi đào mộ tiên để khám phá một phen, hoặc quay trở lại tứ phương Tiên giới dạo chơi để xem những Tiên đế của tiên giới khác có còn sổng hay không…
Đều có thế làm được.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
“Váng, tiền bối, đó là những gì mà toàn bộ Linh Trần giới đều biết về mộ tiên, tiếp theo, Hạc Lâm sẽ nói cho ngài biết về Linh Trần giới nhé?”
Cố Hạc Lâm cung kính hỏi.
“Vậy thì chúng ta hãy nói về Linh Trần giới đi.” Lục Trường Sinh nhấp một ngụm rượu nói.
“Vâng.” Cổ Hạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tiền bối, Linh Trần giới rất rộng lớn nhưng có ranh giới, có vô số nguy hiếm và lạch trời, tu sĩ tầm thường cả đời này có thế cũng không thể đi hết được, thậm chí có thể chết trên đường đi. Linh Trần giới được chia thành bốn khu vực, được đặt tên theo các khu vực đông nam tây bắc thông thường, nơi chúng ta đang ở hiện tại là Đông vực.”
“Tứ giới do phàm nhân thống trị. So với bình dân, tu sĩ chúng ta có số lượng ít hơn. Kỳ thực, tu sĩ và phàm nhân sống trong cùng một giới, chỉ là
vô số năm trước bị chia thành Tu Tiên giới và thế tục giới. Người ta nói rằng giữa Tu Tiên giới và thế tục có sự khác biệt, năm tháng trôi qua, tu sĩ hiếm khi tham gia hoạt động của thế tục.”
Lúc này, Lục Trường Sinh mỉm cười, dường như có chút nghiền ngẫm: “Tiên phàm khác biệt sao? Bậc tiếu tu cũng được coi là tiên nhân sao?”
“Tiền bối dạy dỗ đúng ạ.” cố Hạc Lâm có chút ngượng ngùng nói.
Bổn chữ tiên phàm khác biệt này hình như có chút…
Nói trắng ra, nó chỉ được các tu sĩ kiêu ngạo của Tu Tiên giới sử dụng đế phô trương bản thân.
Nghe được lời này, Đồng Tâm ở bên cạnh có chút buồn bực trong lòng, mặc dù thực lực của ngài mạnh mẽ nhưng cũng không phải tiên nhân mà!
Mà bậc tiểu tu nghe có vẻ kỳ lạ.
Lục Trường Sinh liếc nhìn Đồng Tâm, không nói gì.
Nhưng ánh mắt này lại khiến Đồng Tâm sởn tóc gáy!
Dù sao hắn ta luôn cảm thấy như thể mình nghĩ gì đều bị hắn biết vậy…
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!
“Tiền bối, thật ra…thật ra Hạc Lâm muốn hỏi có phải ngài đã sống ấn dật quá lâu nên có chút xa lạ với Linh Trần giới hay không?”
CỔ Hạc Lâm nhịn không được hỏi.
“Không sai.” Lục Trường Sinh khẽ nói.
Hèn gì…
Không biết vì sao, cố Hạc Lâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng…
Sau đó ông ta nói tiếp:
“Tiền bối, trên thực tế, ở một sổ nơi bí ẩn trong Linh Trần giới của chúng ta, có thông đạo đi tới Ma giới và Yêu giới… Tuy nhiên, Ma giới và Yêu giới nhỏ hơn nhiều so với Linh Trần giới của chúng ta. Ví dụ như Hắc Thiệt Yêu gần đây đã gây ra thảm họa ở Ly Thuỷ chắc là đến từ Ma giới, chắc chắn không phải yêu ma quỷ quái đến từ bản địa trong Linh Trần giới!”
Lục Trường Sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, đối với chuyện này hắn cũng không có hứng thú lắm.
“Tiền bổi, có điều ngài không biết, sau khi Hạc Lâm quan sát trong khoảng thời gian này, ta phát hiện những con Hắc Thiệt Yêu này đến Ly Thuỷ là có mục đích, không chỉ đơn giản là để làm hại người!” cố Hạc Lâm đột nhiên trịnh trọng nói.
Đồng Tâm cúi đầu sững sờ, sau vểnh tai bắt
đầu lắng nghe.
Nhưng đồng thời cũng hơi bổi rối, tại sao sư tôn lại nói với vị tiền bối này về điều đó?
Còn chưa nói với hắn ta nữa…
“Có thể bọn họ đến vì mộ tiên ở Ly Thuỷ!”
CỔ Hạc Lâm trầm giọng nói.
Đồng Tâm choáng váng, những con quái vật đó đến vì mộ tiên, không phải chứ, mộ tiên hoàn toàn không thế khám phá được mà.
ô, mộ tiên?
Đồng tử của Lục Trường Sinh chợt lóe lên không thế nhận ra.
Hiện tại hắn có chút hứng thú.
Mộ tiên mà không ai trong Linh Trần giới có thế xâm nhập, những con quỷ nhỏ đó có thể có cách sao?
“Tiền bổi, ngài nghĩ sao?” cổ Hạc Lâm hỏi với ánh mắt cung kính, có hơi khấn trương.
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu: “Ngươi khá là sáng suốt.”
Sau khi được người đàn ông trước mặt khen ngợi, không hiếu vì sao cố Hạc Lâm lại cảm thấy tự hào không thể giải thích được!
Sau đó ông ta nhanh chóng kiềm chế, mặt đỏ bừng khiêm tốn nói: “Tiền bối, ngài quá khen
? 99 rồi.
“Được rồi, hai người lui xuống đi, phải làm gì thì làm.”
Lục Trường Sinh đặt ly rượu lên bàn nói.
Cổ Hạc Lâm khựng lại, đề tài bị dừng lại như thế này, chuyện này quá đột ngột, ông ta còn chưa nói xong mà…
Nhưng ông ta không dám ở lại thêm nữa, lập tức đứng dậy cung kính nói: “Tiền bối, vậy bọn ta rời đi trước.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thấy vậy, cổ Hạc Lâm xoay người lại với Đồng Tâm chuẩn bị rời đi, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, vội quay người lại thì thấy người đàn ông mặc áo xanh ngồi đó đã biến mất…
“Sư tôn, tiền bổi đến rồi đi không dấu vết, người còn có chuyện gì quên hỏi sao?” Đồng Tâm kính sợ nhìn chỗ Lục Trường Sinh ngồi trước đó, quay đầu hỏi.
Cổ Hạc Lâm tiếc nuối nói: “Chúng ta còn chưa biết tên của tiền bối, haiz.”
Đồng Tâm im lặng.
“Lục Trường Sinh.”
Đúng lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên trong tai hai người.
Đồng tử của cổ Hạc Lâm và Đồng Tám co rụt lại, kinh ngạc nhìn nhau.
Lục Trường Sinh… thế mà lại lấy tên trường sinh! Vị tiền bối họ Lục này thật quyết đoán!
“Cảm ơn tiền bối đã báo cho ta, Hạc Lâm… Ngày khác sẽ đến thăm hỏi!”
Sau khi vội vàng nói xong, cổ Hạc Lâm sợ Lục Trường Sinh sẽ từ chối cho nên ông ta kéo Đồng Tâm đang hoang mang hóa thành ánh sáng rồi bay lên trời!
Lúc này, Lục Trường Sinh ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa số, đó là hướng mộ tiên núi non trùng điệp.
“Mưu đồ với mô tiên, có chút thú vị…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK