Chương 28: Lại đến quán rượu
Tiểu Đồng không hiểu vì sao bà nội lại kích động như vậy.
Thế là ngơ ngác nhìn về phía cuối đường, đằng đó vẫn còn thấy bóng người mờ mờ, hình như đang chọn mua gì đó ở một quầy hàng ven đường, mắt cô bé lập tức sáng lên: “Bà ơi, ca ca kia vẫn còn đang ở đó kìa!”
Bà lão mừng quá, đưa tay ra nói: “Hai giỏ quả đấy chỉ đáng mười đồng thôi, cháu đưa năm đồng cho bà đế bà trả lại cho người ta.”
Tiếu Đồng cầm chặt tiền như một chú sư tử con giữ phần thức ăn, nôn nóng nói: “Bà! Ca ca nói năm đồng dư ra là tiền mua gánh và sọt!”
Mắt cô bé ửng đỏ, bình thường bà nội phải đan đồ kiếm tiền cho cô bé đi học vật vả như vậy, thậm chí còn đi bộ từ tận vùng núi xa xôi tới Mạch Ngọc trấn đế bán hàng, hồi mắt bà không nhìn thấy còn vất vả hơn, cô bé phải đi cùng chỉ đường cho bà.
Tuy cô bé còn ít tuổi nhưng đã sớm hiểu chuyện, càng hiểu rõ tầm quan trọng của tiền tài.
Bà lão hơi bực mình, bảo:
“Sọt với gánh thì có đáng bao nhiêu đâu chứ, mặc dù chúng ta nghèo nhưng vẫn phải có lương tám, chẳng có ai tự dưng kiếm được tiền cả, mau lên, đưa đây cho bà, để bà đem trả cho người ta…”
Thế nhưng khi bà lão cạy tay cô bé ra lấy được năm đồng, quay người lại.
Bà lão không khỏi ngấn người.
Cuối đường không còn thấy bóng dáng tiên sinh kia đâu nữa.
Chẳng biết người đó đã đi mất từ khi nào.
Bà lão thở dài trong lòng, quay người lại nhìn Tiếu Đồng, thấy cô bé không vui, bà cụ đưa tiền lại cho cháu: “Cháu từng thấy mặt vị tiên sinh đó ròi, lần sau chúng ta tới Mạch Ngọc trấn, nếu gặp lại tiên sinh đó thì cháu phải trả năm đồng này lại cho người ta, biết chưa?”
Tiểu Đồng nhận tiền bà đưa, buồn bã đáp: “Bà ơi, Tiểu Đồng biết rồi ạ.”
Bà lão cười, đưa bánh rán hành cho cô bé: “Ôi, đừng buồn nữa, bánh rán hành cháu thích nhất này.”
Tiểu Đồng lập tức vui vẻ, “vâng” một tiếng, rồi cầm bánh ăn, má phồng lên, nói không rõ lời:
“Bao, bao giờ chúng ta về ạ?”
Bà lão xoa đầu cô bé, nói: “Giờ về luôn, nếu không đợi lát nữa mới về thì tối mất.”
Nói xong, bà cụ dắt Tiểu Đồng đi về phía cửa trấn.
Cùng lúc đó.
Lục Trường Sinh rẽ vào một lối rẽ không người, nhặt một quả trong sọt lên, đôi mắt đen lóe sáng một cái, hai giỏ quả lập tức biến mất, không biết hắn đã cất chúng đi đâu.
Hắn ném quả còn lại vào miệng rồi đi ra ngoài.
Một lát sau.
Trong quán rượu nhỏ, tiếu nhị của quán đang nhíu mày nghĩ ngợi gì đó thì chợt thấy một nam tử áo xanh bước vào quán, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
Tiếu nhị khom người, mỉm cười, chạy lại chào khách: “Tiên sinh, lâu rồi mới thấy tiên sinh ghé vào quán.”
Tiểu nhị dỏng tai lên, lần này hẳn ta phải cấn thận lắng nghe giọng nói của vị tiên sinh này xem sao…
“vẫn gọi rượu hoa đào nhé.”
Lục Trường Sinh mỉm cười, đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh cửa số mà lần trước hắn đã ngồi.
Lúc này, sắc mặt của tiểu nhị đã đờ ra, thất thân nhìn Lục Trường Sinh, trong đầu như thể có tia sét nố đùng đoàng.
Đúng rồi! chính, chính là giọng nói này!
Đêm yêu ma tới làm hại, sau khi nghe thấy giọng nói kia, hắn ta cảm thấy rất ngạc nhiên vì nghe lại quen tai như vậy.
Sau đó, hắn ta nhớ ra vị tiên sinh đã tới quán rượu này mấy hôm trước, vì hắn rất đặc biệt, hơn nữa trấn chủ đại nhân còn ngồi uống rượu với hắn.
Quan trọng nhất là hôm đó hắn ta còn bị trừ mất nửa tháng tiền lương…
Cho nên hắn ta nhớ rất rõ.
Hai đầu gối của tiểu nhị run run, không biết phải làm sao.
Dù sao vị tiên sinh trước mắt này… cũng rất có khả năng chính là tiên nhân đêm đó!
Mặc dù đêm đó tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ mặt mày của tiên nhân nhưng mọi người ở Mạch Ngọc trấn đều biết chuyện.
“Ta nói là vẫn gọi rượu hoa đào, ngươi làm gì mà vẫn còn ngấn người ra đó?”
Lục Trường Sinh nghiêng đầu, lấy làm khó hiểu nhìn tiểu nhị của quán.
Tiểu nhị không hố là tiểu nhị, người làm nghề này đầu óc đều rất nhanh nhạy, không ngờ hấn ta lại nhận ra hắn.
“Á! Vâng! Tiên… Tiên sinh.”
Tiếu nhị run người, cung kính khom lưng vuông góc với Lục Trường Sinh rồi vội vàng đi khỏi.
Lúc này, trong quán rượu có rất nhiều khách khứa, hắn ta không dám gọi thẳng là tiên nhân, nếu gây thêm phiền phức cho tiên nhân thì quả là đáng tội chết.
Cảnh này khiến không ít khách trong quán giật mình nhưng trong lòng cũng có thể hiếu được.
Thanh niên áo xanh này có vẻ là người có lai lịch đáng gờm, tôn kính với hắn một chút cũng là bình thường.
Chẳng qua… Phải chăng là hơi tôn kính quá mức một chút thì phải?
Thái độ của tên tiếu nhị này như thể chỉ hận không thế quỳ xuống đất, ai không biết khéo lại tưởng thanh niên này là tiên nhân đêm đó cơ đấy, hừ.
Rất nhanh, tiểu nhị của quán đã bưng khay lên, sau đó run rấy đặt rượu và thức ăn xuống bàn, từ đầu tới cuối luôn cúi đầu, sắc mặt tái mét vì căng thẳng, không dám nhìn thẳng Lục Trường Sinh.
Thấy thế, Lục Trường Sinh cười, hắn là yêu quái ăn thịt người hay gì?
“Đừng căng thẳng.”
Lục Trường Sinh nói khẽ.
Tiếu nhị rùng mình, sau đó không hiểu sao hắn ta lại hết căng thẳng thật…
Hình như câu nói vừa rồi có phép màu gì đó.
Tiểu nhị của quán hít sâu một hơi, mặt mày hồng hào trở lại, cung kính cười nói: “Mời tiên sinh dùng thong thả.”
Sau khi thấy Lục Trường Sinh gật đầu, tiểu nhị nhanh chân đi khỏi, quay lại chỗ quầy, quét mắt nhìn quán rượu nhưng khóe mắt vẫn trộm nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Hễ Lục Trường Sinh có gì sai bảo là hắn ta sẽ chạy lại ngay.
Lục Trường Sinh nhìn qua cửa số, trông thấy bên đường có cặp phụ tử ăn xin, uổng nhâm nhi từng hớp rượu một nhưng không động tới đồ ăn trên bàn.
Trong sổ rất nhiều loại rượu ngon mà Lục Trường Sinh từng uống, rượu hoa đào này không thể lọt nổi vào top 10000.
Nhưng uống nó lại rất sướng miệng, không dễ quên.
“Tiên, tiên sinh, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài ư?”
Lúc này, tiểu nhị đứng đoán ý qua lời nói và sắc mặt một lúc lâu lại gần, cung kính hỏi.
Lục Trường Sinh nghiêng đầu, cười nói: “Sao lại không hợp? Chỉ là hiện tại ta chưa muốn ăn thôi, ngươi không cần phải chú ý tới ta, đi làm việc của ngươi đi.”
Thấy thanh niên mỉm cười, tiếu nhị thấy mình như được tắm trong gió xuân, hoàn toàn không còn thấy căng thẳng gì nữa.
Trong lòng chỉ còn thấy sùng kính tiên sinh.
“Dạ, vậy tiên sinh dùng thong thả ạ.”
Tiểu nhị lui ra, quả nhiên nghe lời Lục Trường Sinh, quay qua tiếp những vị khách khác tới quán uống rượu.
Sau khoảng nửa nén hương.
Rượu đã hết, đồ ăn đã nguội lạnh.
Lục Trường Sinh gọi tiểu nhị của quán rót đầy rượu hoa đào vào chiếc hồ lô của mình và chuẩn bị cho hắn một chút cơm.
Sau đó, hắn lấy từ dưới gầm bàn ra một chiếc hộp gỗ, cho cơm và thức ăn vào hộp, đậy nắp lại rồi định đứng dậy ra về.
“Tiên sinh, thức ăn đã nguội rồi, để tiểu nhân bảo đầu bếp nấu phần mới cho ngài.”
“Không cần.”
“Vâng, vậy tiên sinh đi thong thả.”
Tiểu nhị của quán đưa mắt nhìn theo bóng Lục Trường Sinh ra về, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, nhanh chân đi lại chỗ chiếc bàn, cúi người xuống xem thử.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy tiên sinh lấy chiếc hộp gỗ đó ra từ dưới gầm bàn.
Nhưng rõ ràng dưới gầm bàn chẳng có gì cả…
Thôi, không nghĩ nữa, tiếu nhị thầm nhủ là do tiên sinh thần thông quảng đại, đã là tiên nhân thì biến ra chút đồ gì đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Hắn ta lập tức đứng dậy, đang chuẩn bị dọn bầu rượu thì chợt thấy trên mặt bàn có một nén bạc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK