Chương 1: Trường sinh
Linh Trần Giới.
Vùng đất cực đông của Đông Vực.
Rất nhiều bách tính quỳ lạy hướng về phía dãy núi dài trùng trùng điệp điệp đằng xa, cầu nguyện xong, bọn họ vội vàng dắt con cái, thê tử rời khỏi đó.
Dường như bọn họ kính sợ dãy núi này nên không dám tới gần.
Thời gian trôi đi, màn đêm lặng lẽ buông xuống nhưng vầng trăng khuyết bị mây đen che mất khiến vùng núi này có phần hơi âm u.
Gió không thổi, cỏ không lay, lại càng không có tiếng côn trùng hay tiếng thú rừng kêu, buổi đêm càng thêm yên tĩnh.
Trong bóng tối, rừng núi tựa như một con thú hung dữ nhất trần đời nuốt chửng con người.
Một cơn gió lạnh bỗng thổi qua, cỏ cây trên núi đong đưa, thậm chí cả đám mây đen che khuất mặt trăng cũng bị thổi chầm chậm bay đi…
Ánh trăng lập tức trút xuống dãy núi!
Dưới ánh trăng, rất nhiều những kiến trúc nằm san sát nhau bên trong núi dần lộ mình.
Đó là những… phần mộ nằm gần kề nhau!
Những phần mộ này có vẻ đã có từ rất lâu
trước đây nhưng vẫn cực kỳ sạch sẽ, gọn gàng, hơn nữa, trước mỗi ngôi mộ đều có hoa tươi và trái cây.
Đột nhiên, một chuyện kỳ lạ xảy ra!
Trong khu mộ, chợt có một phần mộ nứt ra, kêu “rắc rắc rắc”, đá vụn lăn xuống.
Một bàn tay tái nhợt đột ngột thò ra từ trong mộ, bám vào thành mộ nứt vỡ.
Sau đó, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện, hắn có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt bình thản xuất trần, mặc thanh sam giản dị, bộ thanh sam này không rách rưới, bấn thỉu, trái lại còn rất sạch sẽ, chỉ có mái tóc đen là hơi rối một chút.
Hắn cứ thế đứng lặng giữa khu mộ, nhìn ngôi mộ của mình không chớp mắt.
“Có chuyện gì thế này? Sao mình lại có mộ? Thật hoang đường.”
Lục Trường Sinh khẽ nói, ánh mắt có phần khó hiểu, trong đầu không hề có chút ký ức nào liên quan tới chuyện này…
Sau đó, Lục Trường Sinh nhanh chóng phát hiện ra mộ của hắn không có bia…
Ánh mắt hắn lóe sáng, liếc nhìn những ngôi mộ khác, cuối cùng phát hiện ra tất cả mộ ở đây đều không có bia!
“Tất cả đều không có bia ư?” Lục Trường
Sinh lấm bấm một tiếng: “Vậy là ngoài ta ra, những ngôi mộ ở đây chôn cất những ai?”
Ngay khi Lục Trường Sinh định đào những ngôi mộ này lên xem thử, hắn đột nhiên nhíu mày.
Có hai luồng hơi thở đang tiến về phía dãy núi này.
Lục Trường Sinh chuyến mắt, phấy nhẹ tay áo, mặc dù không hề thấy xuất hiện gợn sóng linh lực nhưng những tảng đá vụn của “phần mộ” mà hắn vừa chui ra lại lập tức biến mất, không còn lại chút vết tích nào.
Lúc này, hai luồng sáng đó cũng đã tới được dãy núi, trước khu mộ xuất hiện hai bóng người.
Một người là một ông già râu tóc bạc phơ, sống lưng thẳng tắp, trông đầy tiên phong đạo cốt, một người là thiếu niên mặc y phục hoa lệ, sắc mặt bình thản.
“Sư tôn, đã qua giờ Tý rồi, sao bỗng nhiên sư tôn lại muốn tới mộ tiên… ô?”
Thiếu niên y phục hoa lệ vừa mới tới được rìa khu mộ đã hỏi ngay ra thắc mắc trong lòng nhưng khi nói tới cuối câu, hắn ta lại không khỏi ngấn người!
Hắn ta trông thấy trong khu mộ có một bóng người đang đứng lặng như một hồn ma.
Ông già râu tóc bạc phơ đã trông thấy Lục
Trường Sinh ở đó từ lúc nãy nhưng ông ta không hề bất ngờ.
Thỉnh thoảng có tu sĩ của Linh Trần Giới ghé thăm khu mộ tiên này là chuyện rất bình thường.
“Mộ tiên…”
Nghe vậy, Lục Trường Sinh chau mày nhìn ông lão và thiếu niên ở đằng xa.
Chỉ chớp mắt sau, Lục Trường Sinh lập tức xoay người, định bỏ đi, hắn không muốn nói chuyện với hai người này.
Thiếu niên mặc y phục hoa lệ lấy làm lạ nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh, hắn ta cảm thấy tu sĩ này có gì đó là lạ nhưng không biết là lạ ở chỗ nào.
Lúc này, ông già râu tóc bạc phơ lại khẽ giật mình, bởi vì ông ta trông thấy chồ mà Lục Trường Sinh vừa đứng, nếu như ông ta nhớ không lầm thì hình như trước đây chỗ đó có một phần mộ mà phải không?
Tại sao giờ ở đó lại không có gì!
“Đạo hữu, xin chờ đã!” ông già râu tóc bạc phơ chợt gọi.
Bóng lưng Lục Trường Sinh dừng lại, hắn xoay người lại, hờ hững nhìn ông lão, chờ ông ta nói tiếp.
Thiếu niên mặc y phục hoa lệ hơi ngạc
nhiên, không biết vì sao bỗng nhiên sư tôn lại gọi tu sĩ này lại.
Cố Hạc Lâm khách sáo chắp tay chào Lục Trường Sinh rồi cười nói: “Xin đạo hữu bớt chút thời gian cho cổ mỗ hỏi thăm vài câu.”
Để phòng bất trắc, cổ Hạc Lâm không dám tự tiện thăm dò hơi thở của Lục Trường Sinh, người nửa đêm tới khu mộ tiên này đều là tu sĩ ở khắp các nơi tại Linh Trần Tu Tiên Giới, nếu như cảnh giới của đối phương cao thâm thì sẽ dễ dàng phát hiện ra chuyện ông ta thăm dò hẳn.
Đây là hành vi không lễ phép.
Lục Trường Sinh gật nhẹ đầu, ra hiệu ông ta nói tiếp.
Thấy đối phương kiệm lời như vậy, cổ Hạc Lâm cũng không đế bụng, ông ta đã gặp nhiều tu sĩ tính tình quái gở rồi, ông ta lập tức hỏi bằng giọng nặng nề: “Đạo hữu, cố mổ nhớ mang máng hình như chỗ ban nãy đạo hữu đứng có một ngôi mộ…
Lục Trường Sinh nghe vậy nhìn về phía chỗ đó, khẽ nói: “Nếu như chỉ là nhớ mang máng, vậy thì là nhớ lầm rồi, nơi đó… không hề có ngôi mộ nào.”
Nói xong, hắn rời khỏi khu mộ trước ánh mắt của Cổ Hạc Lâm và thiếu niên mặc y phục hoa lệ.
cổ Hạc Lâm nhìn theo bóng người đi xa dần, ánh mắt có phần bối rối, chẳng lẽ ông ta thực sự nhớ lầm ư?
Ông ta không khỏi nhìn lại một lần nữa, mảnh đất trống đó trông cực kỳ tự nhiên, thực sự không có vẻ gì là ở đó đã từng có một ngôi mộ.
Rất nhanh, cố Hạc Lâm bèn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
“Sư tôn, tu sĩ kia có gì đó là lạ.” Thiếu niên mặc y phục hoa lệ nhìn theo hướng Lục Trường Sinh rời đi, nhíu mày nói.
Cố Hạc Lâm nghe vậy hoàn hồn, cười khẽ: “ở đâu trong Tu Tiên Giới mà chẳng có tu sĩ có tính tình quái gở, ngươi ấy à, mới tới Tu Tiên Giới chưa được bao lâu nên hiểu biết vẫn còn ít ỏi lắm.”
Thiếu niên mặc y phục hoa lệ cười ngượng ngùng, đáp: “Sư tôn vẫn chưa nói xem tại sao bỗng nhiên nửa đêm lại tới khu mộ tiên này làm gì ạ?”
Cổ Hạc Lâm ngấn người, kính cẩn nhìn khu mộ nằm san sát nhau này rồi trả lời: “Vi sư cũng không rõ, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy muốn tới đây xem thử mà thôi…”
Thiếu niên mặc y phục hoa lệ bĩu môi nói nhỏ: “Sư tôn à, mộ tiên có gì đẹp đâu mà nhìn, Tu Tiên Giới có lời đồn rằng, người nào có thể khám phá ra bí mật của mộ tiên thì có thể trường sinh…
Nhưng mộ tiên đã tồn tại ít nhất một trăm nghìn năm rồi mà vẫn không có tu sĩ nào có thể khám phá ra.”
Cả Linh Trần Tu Tiên Giới đều đồn rằng có thể tìm được cách trường sinh ở mộ tiên.
Mới đầu còn có vô sổ tu sĩ tới đây.
Nhưng theo thời gian, vật đối sao dời, vô số tu sĩ đều đã phải bất đắc dĩ từ bỏ ý đồ tìm kiếm cách trường sinh ở mộ tiên.
Bọn họ không hề nghi ngờ lời đồn này, bởi vì trước đây có rất nhiều tu sĩ cường đại tìm kiếm trường sinh không thu được kết quả đã từng nghĩ quật mộ tiên lên xem!
Nhưng tất cả mọi chỗ ở mộ tiên đều cực kỳ rắn chắc!
Bọn họ hoàn toàn không thế làm nó rung chuyển mảy may, thậm chí không thể in lại dù chỉ một vết mờ…
Như vậy mà còn không phải mộ tiên thì là gì? Đã là mộ tiên thì đương nhiên sẽ có bí mật trường sinh.
Bọn họ chỉ nghĩ là trường sinh khó kiếm, nếu trường sinh mà dề kiếm thì đã chẳng phải là trường sinh.
Nghe thiếu niên mặc y phục hoa lệ nói vậy, Cổ Hạc Lâm đột nhiên nghiêm giọng quát: “Láo
xược! Đúng là không biết gì nên không thấy sợ mà! Dám ăn nói lung tung ở mộ tiên! Còn không mau lề bái tạ tội đi!”
Thấy Cổ Hạc Lâm nổi giận, thiếu niên mặc y phục hoa lệ sợ rùng mình, vội quỳ xuống đất, cả người run rấy.
Chủ yếu là hắn ta sợ cổ Hạc Lâm chứ không phải sợ mộ tiên này, dù sao từ trước tới nay cũng chưa từng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra ở mộ tiên, cứ như thể ngoài chuyện rất rắn chắc ra thì nó cũng chẳng có gì khác so với những khu mộ khác.
Thấy thế, sắc mặt cổ Hạc Lâm dịu lại, ông ta lắc đầu, nhíu mày, không khỏi nhìn lại khoảnh đất trống kia.
Chẳng lẽ ông ta thực sự nhớ lầm hay sao.
Cùng lúc đó.
Lục Trường Sinh đã xuống núi, bình thản đi trên con đường nhỏ, đôi mắt đen sáng lấp lánh.
Gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, ngay cả với tâm cảnh của hắn cũng vẫn cảm thấy hơi bất an.
Rất nhiều thắc mắc không ngừng xuất hiện trong lòng hắn.
“Mộ tiên… Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy mà lại chôn mình ở đây…”
“Mình đã bị chôn bao lâu rồi?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…’
Cảnh giới tu tiên truyền thống: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK