• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nóng! Nóng! Nóng! ”

Đây là cảm giác duy nhất của Diệp Vô Khuyết lúc này.

Trong một căn phòng đơn giản, Diệp Vô Khuyết duy trì tư thế ngồi xếp bằng một cách khó khăn, cả người nóng bừng, làn da trắng nõn đã sớm trở nên đỏ bừng!

Mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng chảy xuống, nhưng ngay lập tức bị nhiệt độ cao đến dọa người làm cho toàn bộ mồ hôi đều bốc hơi.

Hai mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng từ quai hàm đang cắn chặt kia không khó để nhận ra dường như lúc này Diệp Vô Khuyết đang phải chịu đựng cơn đau đớn vô cùng lớn.

"Vù"

"Rầm rầm"

Từng âm thanh giống như tiếng nước tràn bờ mãnh liệt ầm ầm từ trong cơ thể Diệp Vô Khuyết truyền ra, nếu như quan sát kỹ sẽ phát hiện mỗi một tấc da bên ngoài cơ thể Diệp Vô Khuyết đều đang khẽ nhúc nhích!

Cứ như ở trong cơ thể hắn đang có một lực không thể chế ngự được chạy tán loạn!

Máu thịt giống như bị vũ lực điên cuồng xé rách!

Thần hồn dường như không ngừng bị sự lạnh lẽo quấn lấy!

Tuy rằng hai loại đau đớn cực lớn không ngừng xâm nhập thần kinh của Diệp Vô Khuyết, nhưng mười năm qua ý chí đã sớm được mài giũa làm cho thiếu niên mới mười lăm tuổi này thật sự là dù có khổ sở vẫn kiên trì!

Mà dưới sự đau khổ này, Diệp Vô Khuyết vẫn duy trì ý thức tỉnh táo như trước.

“Cơ thể ta.... Dường như đang diễn ra một sự thay đổi lớn! Sự thay đổi này, chính là dùng mười năm trầm lặng của ta đổi lấy.... bản nguyên Thánh Pháp!”

“Tùng tùng tùng”

Giống như sấm rền từ trong cơ thể ầm ầm nổ vang, thân thể Diệp Vô Khuyết đang ngồi xếp bằng chợt lay động, sau đó lại run rẩy một cách kịch liệt, cùng lúc đó, sự rung động của từng tất thịt bên ngoài cơ thể đột nhiên tăng lên mấy lần!

Đau đớn!

Cơn đau xâm nhập vào tận xương tủy, xâm nhập thần hồn trong phút chốc bao phủ thần kinh của Diệp Vô Khuyết, hắn cảm giác như mình đang ở trung tâm mười ngọn núi lửa đang phun trào!

Đốt cháy, xé, cuộn.... Đủ loại đau đớn so với lúc trước còn hơn gấp mấy lần, cơn đau khó lòng diễn tả đồng loạt đánh úp, cho dù ý chí mạnh như Diệp Vô Khuyết, thời khắc này cũng dường như không thể chịu đựng được.

Cảm giác thân thể chậm rãi tê dại, ý thức tỉnh táo dần dần trở nên mơ hồ.

Như thể giây tiếp theo, Diệp Vô Khuyết sẽ hoàn toàn ngất đi, cuối cùng không tỉnh lại được.

"Phải tỉnh táo cho ta! Phải tỉnh táo! Không thể ngất xỉu! Không được ngất xỉu!”

Tiếng gào thét không ngừng vang lên trong lòng, mồ hôi sớm đã làm ướt cả người hắn, tuy rằng trước mắt đen kịt một mảnh, tiếng nổ không ngừng vang bên tai, cơn đau mãnh liệt như thủy triều càn quét thần kinh của hắn!

Một hơi thở tựa như vĩnh hằng, Diệp Vô Khuyết mấy lần muốn phát điên!

“Ầm ầm”

"Rầm rầm"

Tiếng bành bạch ầm ầm của sông hồ biển cả càng mãnh liệt hơn gấp ba lần, cơ bắp bên ngoài cơ thể đã thít chặt, gân mạch thô to trong cơ thể nhô ra, lộ rõ như từng con rắn lớn dữ tợn.

Cơn đau đã tới giới hạn!

Kiên nhẫn cũng đã tới giới hạn!

Nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn cắn răng chịu đựng!

Ngay cả khi phải chết, cũng không bao giờ bỏ cuộc!

Không ai biết, chấp niệm trong lòng thiếu niên này đáng sợ như thế nào, nhìn như cứng cỏi, bất khuất, thật ra, đó đã trở thành một loại cố chấp gần giống điên cuồng.

"Hầy!"

Ngay tại thời khắc sinh tử tồn vong này, một tiếng thở dài đến từ sâu trong đầu Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng vang lên, tiếng thở dài này dường như xen lẫn sự tịch mịch xuyên qua thời gian, lại mang theo một tia mê mang phảng phất giống như bị đánh thức từ giấc ngủ say.

"Vù"

Diệp Vô Khuyết ngồi xếp bằng, sau đầu một ánh hào quang chợt lóe rồi biến mất.

Ý thức đã gần như trở nên mơ hồ, vào thời khắc này Diệp Vô Khuyết đột nhiên cảm thấy mát mẻ, giống như mảnh đất khô cằn nứt nẻ bỗng được trời ban cho cơn mưa rào xoa dịu.

"Vù"

Trong sự mát mẻ bất chợt xuất hiện này, ý thức đang mơ hồ lại trở nên tỉnh táo, trước mắt Diệp Vô Khuyết vốn đen kịt, chỉ có thể dựa vào cảm giác bỗng nhiên sáng ngời, tiếp theo tất cả đều thay đổi!

"Đây là... Lục phủ ngũ tạng của ta? Đây có phải là bên trong cơ thể của ta?”

Xuất hiện ở "trước mắt" Diệp Vô Khuyết chính là cảnh tượng kỳ dị.

Trái tim đập thình thịch, gân mạch phức tạp nhưng có trật tự, dạ dày nhúc nhích, thận tựa như hai lò sưởi, gan sáng bóng.... Tất cả mọi thứ mang lại cho Diệp Vô Khuyết sự mới lạ vô tận.

"Rầm rầm", "Ầm ầm"

Cũng vào thời điểm này, cuối cùng Diệp Vô Khuyết cũng biết được tiếng nổ vang trong cơ thể không ngừng truyền ra là gì.

Những thanh âm này thuộc về căn cơ trọng yếu nhất của tu sĩ. Khí huyết!

Nếu Mộ Dung Trường Thanh có thể nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ khó có thể tin được, bởi vì trong cơ thể Diệp Vô Khuyết, khí huyết bị ông ấy cho rằng là đã khô cạn lại đang tuôn trào cuồn cuộn.

Dường như Diệp Vô Khuyết không chút kinh ngạc đối với khí huyết kỳ dị của mình, lực chú ý của hắn lúc này hoàn toàn bị một vầng ánh sáng chói lóa ở ba tấc dưới rốn hấp dẫn!

"Bản nguyên Thánh Pháp! Đây chính là bản nguyên Thánh Pháp ta khổ sở tu luyện mười năm! Kiềm tỏa khí huyết, nuôi dưỡng bản nguyên! Ông trời không phụ lòng người! Cuối cùng đã thành công! Ha ha ha ha ha... Cuối cùng ta cũng ngưng tụ thành công!”

Niềm vui to lớn tràn ngập trong lòng Diệp Vô Khuyết, vầng sáng rực rỡ cuộn trào trong thần hồn tựa như một dãy ngân hà rộng lớn, tràn ngập, hoành tráng, lại dường như đầy chiến ý mạnh mẽ tột cùng!

Đau đớn vẫn tiếp tục, nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn vô cùng kiên nhẫn dung hòa với sự mát mẻ truyền ra từ thần trí, tình hình bây giờ tốt hơn nhiều so với cơn đau giày vò hắn gần chết khi nãy.

Sau khi xác định bản nguyên Thánh Pháp ngưng tụ thành công, Diệp Vô Khuyết bắt đầu không ngừng chuyển đổi góc nhìn, cẩn thận quan sát tình hình bên trong thân thể mình.

Nhưng mà mọi thứ trước mắt khiến Diệp Vô Khuyết thầm chấn động!

Vàng, vàng nhạt!

Khí huyết vốn đỏ tươi không biết từ lúc nào đã nhuốm ánh vàng nhàn nhạt!

"Khí huyết đỏ nhuốm vàng? Sao có thể? Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Diệp Vô Khuyết cực kỳ hoang mang, nghĩ mãi không ra, "ánh mắt" của hắn ngược dòng nhìn về hướng khí huyết đang lao nhanh tới, thẳng đến chùm ánh sáng màu vàng kia!

Bởi vì tất cả khí huyết đều từ trong bản nguyên Thánh Pháp mãnh liệt dâng trào ra.

"Mười năm qua tất cả khí huyết của ta đều gắt gao khóa chặt ở chỗ đan điền, dùng để thai nghén bản nguyên Thánh Pháp, một chút cũng không chảy ra ngoài, hôm nay thành công, khí huyết lại thay đổi, chẳng lẽ tất cả đều là bản nguyên Thánh Pháp tạo thành?"

Đưa ra kết luận này, Diệp Vô Khuyết cũng hiểu rõ nguồn gốc của cơn đau nhức.

Bản nguyên Thánh Pháp ngưng tụ thành công, mà khí huyết sớm đã hợp nhất cùng bản nguyên muốn lao ra đan điền, đạt đến bước cuối cùng, quá trình này giống như thay da đổi thịt, cảm giác như là lóc da xẻ thịt, tất sẽ đau đớn vô cùng, lại còn là bên trong cơ thể, mắt không thể nhìn, người thường khó mà chịu đựng.

“Vù vù vù”

Tựa như trong nháy mắt, lại giống như qua ngàn kiếp, cuối cùng tất cả khí huyết bị khóa ở đan điền đồng loạt lao ra, trở về thân thể, cuồn cuộn bao la, bao phủ lục phủ ngũ tạng, gân cốt huyết mạch, trong phút chốc Diệp Vô Khuyết cảm giác như mình lại trở về thời điểm tu luyện lúc năm tuổi.

Khí huyết kim hồng tràn đầy không gì sánh được, không ngừng trào ra, đây là khởi đầu cho sự lớn mạnh của tu sĩ.

“Vù”

Đột nhiên cảm giác được sự mát mẻ phía trên truyền đến biến mất, ngay sau đó thân thể chấn động, lập tức trước mắt tối sầm lại, khi mở mắt, Diệp Vô Khuyết đã trở về thân xác.

"Bịch"

Cứ như vậy ngã thẳng ra phía sau, Diệp Vô Khuyết nằm ngửa trên giường gỗ, cả người ướt sũng tựa như vừa mới được vớt lên từ dưới sông. Đôi con ngươi tựa như trời sinh rực rỡ tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, có vui sướng khổ sở, mười năm cuối cùng viên mãn, nhưng còn có một loại ý tứ khác, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

Thật lâu sau.

"Hầy!"

Tiếng thở dài giống hệt khi nãy lại vang vọng trong đầu Diệp Vô Khuyết, sau khi nghe được tiếng thở dài này, Diệp Vô Khuyết nhịn không được nở nụ cười, nụ cười này mười năm cũng chưa từng xuất hiện qua.

Đây là nụ cười thoải mái khi gặp lại người bạn cũ.

"Không, đã lâu không gặp".

Giọng nói trẻ tuổi du dương từ trong miệng Diệp Vô Khuyết truyền ra, giống như tự mình lẩm bẩm lại giống như đang nói chuyện với người khác.

"Im lặng mười năm, cuối cùng cũng thành công, Diệp Vô Khuyết, ngươi thật sự... khá lắm”.

Qua hồi lâu, giọng nói khiến người ta cảm giác rất tang thương, nhưng nghe chừng lại vô cùng trẻ tuổi chậm rãi quanh quẩn trong đầu Diệp Vô Khuyết, giống như chủ nhân của giọng nói này là một chàng trai chỉ lớn hơn Diệp Vô Khuyết chừng vài tuổi mà thôi.

"Ong"

Một vầng sáng vàng nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất, Diệp Vô Khuyết lần nữa nhắm mắt lại, không gian thần hồn trong đầu hắn khẽ run lên, cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc này lan tràn trong lòng Diệp Vô Khuyết.

"Không ngờ ta ngủ say mười năm, ngươi đã thật sự ngưng tụ thành công bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, từ đó khiến ta chịu kích thích mà thức tỉnh. Ha ha, xem ra tuy năm đó ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn con đường lặng im này".

Bị Diệp Vô Khuyết gọi là Không, giọng nói tồn tại trong không gian thần hồn của hắn tựa hồ vừa mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mang theo một tia biếng nhác, chỉ là trong giọng nói có sự tán thưởng không hề che dấu.

"Không, cảm ơn ngươi chuyện vừa nãy nhé, ngươi ngủ một giấc mười năm, ngươi có nhớ ra được gì không?"

Diệp Vô Khuyết mỉm cười rồi hỏi.

Dường như không ngờ Diệp Vô Khuyết lại hỏi như vậy, Không dừng lại một chút, sau đó cười đáp: "Không, tuy ta vẫn chưa nhớ ra được rốt cuộc mình là ai, nhưng sức mạnh thần hồn còn sót lại đã khôi phục được một ít, đủ để duy trì sự thức tỉnh. Nếu không nhờ mười năm trước ngươi mở Nhật Cấm trong Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm kia để cho ta trú ngụ trong không gian thần hồn của ngươi, e là bây giờ ta đã sớm tiêu tan rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK