• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Mộ Dung Trường Thanh chỉ đành từ bỏ, Diệp Vô Khuyết lựa chọn tiếp tục tu luyện, dường như hắn không hề bị ảnh hưởng, vẫn luôn tu luyện một cách bền bỉ và cố gắng.

Nhưng người ngoài lại cho rằng Diệp Vô Khuyết không chịu đựng được đả kích rơi xuống vực sâu, điên cuồng muốn khôi phục vinh quang thiên tài của hắn.

Bọn họ cho rằng Diệp Vô Khuyết đã bị điên rồi.

“Phế Vô Khuyết” trở thành biệt danh của hắn.

Vào lúc Diệp Vô Khuyết chuẩn bị rời khỏi sàn luyện võ, một làn sóng dao động nhanh chóng bay lên trời rồi lao tới từ phía xa!

“Vụt!”

Người vừa đến có vóc người cao to, nguyên lực mạnh mẽ dâng trào xung quanh cơ thể, trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, cả người hắn ta từ da, thịt, gân, cốt đến tuỷ đều trải qua rèn luyện, khí huyết đã hoàn toàn dung hợp với nguyên lực, không thể phân biệt được hai thứ với nhau, nguyên lực màu trắng lượn quanh chứa đựng một sức mạnh khổng lồ.

Diệp Vô Khuyết có thể nhìn thấy rõ ánh trăng khuyết màu bạc rực sáng sau lưng người này, cao bằng hắn ta, dù khá mơ hồ và không ổn định nhưng lại tản ra một khí thế mạnh mẽ.

Nguyên lực màu trắng chậm rãi tản đi, người này mặc áo luyện võ màu trắng, vạt áo bay vù vù trong gió, tóc đen búi lên chải chuốt gọn gàng, trên người không dính một hạt bụi, vẻ ngoài anh tuấn, ngoại hình cực phẩm.

“Trời ạ! Là Mộ Dung Thiên! Mộ Dung Thiên xuất quan rồi!”

“Khí thế của huynh ấy? Chẳng lẽ huynh ấy thật sự đột phá cảnh giới Đoàn Thể rồi?”

“Ôi! Đó là… phách nguyệt à?”

“Còn trẻ đã có được tu vi như thế, quả nhiên là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của nhà Mộ Dung!”

Sau sự xuất hiện của Mộ Dung Thiên, trên sàn luyện võ lập tức trở nên xôn xao, vô số giọng nói kinh ngạc vang lên, những đệ tử trẻ tuổi cùng lứa với Mộ Dung Thiên đang ngồi trên băng đá kia thì đều tỏ vẻ đau khổ và bất đắc dĩ, Mộ Dung Hải trước đó còn diễu võ dương oai cũng im lặng.

Lúc này Mộ Dung Thiên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, hắn ta chính là trung tâm của tia sáng.

Hai người đang chiến đấu trên sàn luyện võ cũng dừng lại, Mộ Dung Băng Lan nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên, trong mắt liên tục có ánh sáng kỳ lạ loé lên.

“Ha ha! Ông trời phù hộ nhà Mộ Dung ta! Thiên Nhi, cuối cùng cháu cũng ngưng tụ được phách nguyệt, đạt tới cảnh giới đầu tiên trong Tẩy Phàm là Anh Phách! Mười bảy tuổi đạt đến cảnh giới Anh Phách! Giỏi! Giỏi lắm!”

Một ông lão đang ngồi bên cạnh Mộ Dung Trường Thanh đứng phắt dậy, ngửa mặt lên trời cười to, ông lão có vẻ ngoài bình thường, trên người có một cảm giác âm u, nhưng lại cười rất vui sướng.

Người này là Tam trưởng lão nhà Mộ Dung, Mộ Dung Bạch Thạch, cũng là ông nội của Mộ Dung Thiên.

“Mộ Dung Thiên bái kiến gia chủ và các vị trưởng lão”.

Mộ Dung Thiên lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt cũng rất dửng dưng, nhưng trong giọng điệu còn chứa đựng sự kiêu ngạo bẩm sinh.

“Thiên Nhi không cần đa lễ, cháu ngưng tụ phách nguyệt thành công, mười bảy tuổi đã bước vào cảnh giới Tẩy Phàm, với độ tuổi này đã có thể đứng ở ba vị trí đầu trong truyền thừa hai trăm năm của nhà Mộ Dung chúng ta rồi”.

Trong lòng Mộ Dung Trường Thanh cũng thấy rất vui, Mộ Dung Thiên là người thừa kế của nhà Mộ Dung, sự ưu tú của hắn ta rõ ràng cho thấy trong những năm tháng sau này, nhà Mộ Dung lại có thêm một cao thủ nữa rồi.

“Đúng thế! Thiên Nhi chính là thiên tài trăm năm khó gặp!”

“Ta sống sáu mươi năm rồi mới thấy một thiên tài như Thiên Nhi đấy”.

“Thưởng! Gia chủ, Thiên Nhi ưu tú như thế, nên thưởng!”

Nghe thấy lời khen ngợi của các trưởng lão khác, trong lòng Mộ Dung Bạch Thạch càng thấy tự hào hơn, cháu trai của mình xuất sắc như thế đúng thật là nở mày nở mặt!

Diệp Vô Khuyết đứng sau lưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa rời đi, hắn đảo mắt nhìn vầng trăng khuyết màu bạc kia, trong mắt loé lên ánh sáng kỳ lạ, trong lòng tràn đầy những suy nghĩ.

“Đây là phách nguyệt, dấu hiệu của cảnh giới Tẩy Phàm sao? Đúng là kỳ lạ”.

Diệp Vô Khuyết đè nén những suy nghĩ trong lòng, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, Diệp Vô Khuyết muốn rời khỏi đây, hắn cần phải xác nhận một chuyện vô cùng quan trọng.

Đây là… cơ duyên mà hắn phải im lặng mười năm để đổi lấy!

Hôm nay cuối cùng cũng được như ý rồi!

“Bẩm gia chủ, Mộ Dung Thiên có chuyện muốn thỉnh cầu”.

Mộ Dung Thiên lại lên tiếng một lần nữa, hắn ta vừa mới dứt lời, Mộ Dung Băng Lan đang đứng trên sàn luyện võ dường như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt nàng ta sáng lên, thầm thấy mừng rỡ. Nàng ta đảo mắt nhìn thoáng qua Diệp Vô Khuyết đang muốn rời đi với vẻ chán ghét và giải thoát.

“Ấy? Ha ha, ta từng hứa với ngươi chỉ cần lần này bế quan ngươi có thể đột phá cảnh giới Tẩy Phàm thì sẽ đồng ý hai yêu cầu của ngươi. Hôm nay quả nhiên ngươi đã làm được, cho nên có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói”.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Trường Thanh lập tức cười nói.

Nhận được lời khẳng định của Mộ Dung Trường Thanh, Mộ Dung Thiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Vô Khuyết sắp rời đi bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa như một con rồng trên trời đang nhìn xuống một con kiến.

“Chuyện đầu tiên Mộ Dung Thiên xin nói thay Băng Lan, mong gia chủ huỷ bỏ hôn ước giữa Băng Lan và Diệp Vô Khuyết, vì hắn ta… không xứng”.

Nghe thấy lời này, những người ở đây đều rất ngạc nhiên.

“Shhh…”

Xung quanh có những tiếng hít sâu vang lên, rất nhiều con cháu nhà Mộ Dung đều sửng sốt, sau đó hiểu ra.

“Vụt…”

Mộ Dung Băng Lan mang theo một làn gió thơm, tựa như một con bướm đỏ rực bay xuống sàn luyện võ, đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên. Nàng ta ngước cằm, lạnh lùng nói: “Cha, Băng Lan không muốn gả cho Diệp Vô Khuyết, xin cha thu hồi quyết định, Băng Lan không thể gả cho một tên vô dụng được!”

Giọng nữ lạnh lùng vang vọng khắp xung quanh, nhanh chóng truyền vào tai Mộ Dung Trường Thanh và năm vị trưởng lão đang ngồi cạnh nhau, sau đó truyền vào tai mỗi con cháu nhà Mộ Dung một cách rõ ràng.

Cùng lúc đó, Diệp Vô Khuyết nghe thấy lời của Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Băng Lan cũng hơi khựng lại, con cháu nhà Mộ Dung thấy thế thì đều tự tưởng tượng ra sự đau khổ và không cam lòng của Diệp Vô Khuyết. Một số người còn nhìn Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt thông cảm và thương hại, nhưng đa phần là hóng hớt và giễu cợt.

Quả nhiên Diệp Vô Khuyết nhanh chóng xoay người lại.

Nhưng khuôn mặt nhăn nhó trong suy đoán không hề xuất hiện, thay vào đó là một… nụ cười ung dung?

Trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Khuyết là nụ cười tươi, hắn chắp tay cao giọng nói: “Trường Thanh thúc thúc, chuyện liên quan đến hôn ước Vô Khuyết đã từng từ chối ngài từ lâu rồi, nhân dịp hôm nay ngài nên thu hồi quyết định đi, Vô Khuyết vô cùng biết ơn”.

“Ặc…”

Lại có mấy chục tiếng hô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ vang lên, con cháu nhà Mộ Dung đang có mặt tính tới tính lui, tưởng tượng đủ tình cảnh bi thương, không cam lòng, điên cuồng, nhục nhã… Nhưng đều không ngờ Diệp Vô Khuyết lại trả lời như thế, hơn nữa dường như còn thật sự… vui vẻ?

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Băng Lan nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như không thể đứng vững, một cảm giác vô cùng nhục nhã thoáng chốc tràn ngập đáy lòng cô ta!

Mộ Dung Thiên thấy thế thì nhíu mày, rõ ràng câu trả lời của Diệp Vô Khuyết cũng khiến hắn ta bất ngờ, nhưng Mộ Dung Thiên là một người thông minh, ánh mắt hắn ta vẫn lạnh nhạt như cũ, không đợi Mộ Dung Trường Thanh trả lời đã lên tiếng một lần nữa.

“Chuyện thứ hai là xin gia chủ ban ngọc Huyết Long cho ta, Diệp Vô Khuyết không có tư cách có được thứ này”.

Từng câu từng chữ Mộ Dung Thiên nói vang vọng bên tai Diệp Vô Khuyết, nét mặt vui vẻ của hắn cũng theo đó dần biến mất, trong đôi mắt bình tĩnh chứa đựng hàn ý lạnh thấu xương!

Ngoài bức thư không thể mở ra kia, ngọc Huyết Long là thứ duy nhất Phúc bá để lại cho hắn, bây giờ tạm thời do Mộ Dung Trường Thanh giữ. Đây là một vật quý báu chứa đựng sự nhớ nhung tha thiết nhất của Diệp Vô Khuyết trong mười một năm qua, là thứ mà hắn vẫn luôn chờ mong và khát vọng, không có chút liên quan nào với nhà Mộ Dung cả.

Nói cách khác nó vốn thuộc về Diệp Vô Khuyết.

Mà bây giờ Mộ Dung Thiên lại muốn cướp nó đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK