• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về phòng, Diệp Vô Khuyết im lặng suy nghĩ những lời Tề Thế Long truyền âm nói với mình khi nãy.

Truyền âm là một kỹ xảo cao thâm, thực lực phải đạt tới một trình độ nhất định mới có thể tiếp xúc được, khi nãy Tề Thế Long đã dùng cách này để nói cho Diệp Vô Khuyết biết nguyên nhân hắn không thể không tham gia đại chiến bách thành.

Thiếu niên chậm rãi đi trên đường mòn lót đá, gió nhẹ thổi tới làm mái tóc đen của hắn tung bay, lúc này khuôn mặt anh tuấn của Diệp Vô Khuyết có vẻ rất yên tĩnh, khiến hắn có thêm một sức hút kỳ lạ.

Hình ảnh này đập vào những ánh mắt mang theo sự tò mò, hâm mộ, thăm dò và kính nể của con cháu nhà Mộ Dung, đặc biệt là một vài thiếu nữ, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy thì ra Diệp Vô Khuyết đẹp trai như thế.

Diệp Vô Khuyết làm như không thấy những điều này, hắn trở về phòng của mình, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, bắt đầu im lặng tu luyện.

Dù chiến thắng trong trận chiến với Mộ Dung Thiên không quá khó khăn, nhưng cũng hao tổn một ít nguyên lực. Tuy có bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, nhưng hắn cũng chỉ mới học, không thể kiểm soát trong khoảng thời gian ngắn được. Có điều nhờ hắn không ngừng tổng kết và cải tiến, uy lực của chiến khí Thánh Đạo cũng trở nên ngày càng mạnh hơn.

Diệp Vô Khuyết tiến vào trạng thái tu luyện tạm thời buông bỏ tất cả, hắn biết phải không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể đánh bại Quân Sơn Liệt, mới có thể tìm được Phúc bá, mới có thể thăm dò quá khứ của Không.

Thực lực mới là nền tảng quyết định mọi thứ, thế giới này luôn tàn khốc như thế.

“Ong…”

Chiến khí Thánh Đạo liên tục di chuyển trong cơ thể, khí huyết kim hồng chấn động, Diệp Vô Khuyết ăn vào mấy viên đan dược nhất phẩm hạ cấp khôi phục nguyên lực, chậm rãi tu luyện…

Một canh giờ sau.

Diệp Vô Khuyết đang ngồi xếp bằng khẽ run rẩy, đôi mắt nhắm chặt chợt mở ra, nét mặt thoáng chốc trở nên xán lạn, một canh giờ tu luyện đã giúp những hao tổn của Diệp Vô Khuyết hoàn toàn hồi phục, chỉ có vết thương bị Mộ Dung Thiên cào trúng là cần mấy ngày để hồi phục.

“Hầy, mình bây giờ thật sự quá yếu…”

Nghĩ đến sức mạnh của Quân Sơn Liệt, Diệp Vô Khuyết chợt có cảm giác nặng nề, nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn tin tưởng vào bản thân mình, bốn năm sau chắc chắn hắn sẽ đánh chết Quân Sơn Liệt.

“Bốn năm là đủ rồi”.

Một giọng nói đã im lặng rất lâu chợt vang lên trong đầu Diệp Vô Khuyết, giọng nói đó đến từ Không.

Thời gian Quân Sơn Liệt cho Diệp Vô Khuyết là mười năm, nhưng hắn lại đổi thành bốn năm là vì đề nghị của Không.

“Ha ha, mọi chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cuộc sống im lặng mười năm của ngươi hoàn toàn trở nên đặc sắc rồi đấy”.

Lời nói có vẻ nhạo báng của Không khiến Diệp Vô Khuyết cũng phải cười khẽ, ánh mắt hắn trở nên sáng rực: “Đoán chừng những ngày tiếp theo cũng sẽ vô cùng đặc sắc”.

Hắn thò tay vào lòng lấy ngọc Huyết Long ra, ngọc bội hình rồng đỏ như máu phát ra ánh sáng mông lung, xúc cảm ấm áp.

“Đúng rồi Không, ngươi nghĩ lời Tề thành chủ nói có đáng tin cậy không? Ông ta nói ông ta từng thấy ngọc Huyết Long này ở thành chính Đệ Nhất”.

Ngoài việc có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, cuối cùng nguyên nhân Tề Thế Long thuyết phục Diệp Vô Khuyết đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành là do Tề Thế Long nói với Diệp Vô Khuyết ông ta từng nhìn thấy ngọc Huyết Long ở thành chính Đệ Nhất. Mà Phúc bá để lại ngọc Huyết Long cho hắn, nói cách khác Tề Thế Long đang nói với Diệp Vô Khuyết, có lẽ ở thành chính Đệ Nhất sẽ có tin tức liên quan đến Phúc bá.

“Ông ta sẽ không lấy chuyện này ra lừa ngươi, vì không cần thiết chút nào. Có lẽ trong thành chính Đệ Nhất đó thật sự có một vài tin tức liên quan đến Phúc bá của ngươi”.

Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng gật đầu, cất ngọc Huyết Long vào trong ngực.

Nhắc tới đại chiến bách thành khiến Diệp Vô Khuyết nhớ tới thiếu niên cầm kiếm và tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm bị hắn đánh lui bằng một quyền trong rừng rậm nguyên thuỷ lúc trước.

Khi đó thiếu niên cầm kiếm tự xưng là Phong Thái Thần kia từng nói với Diệp Vô Khuyết là hy vọng có thể phân thắng thua với hắn trong đại chiến bách thành!

“Xem ra đại chiến bách thành này sẽ là một sự kiện rất thú vị, khiến ta bắt đầu thấy chờ mong rồi đây”.

Trong mắt Diệp Vô Khuyết có ánh sáng loé lên, hắn thầm thấy mong đợi.

“Két!”

Diệp Vô Khuyết mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc này bên ngoài đã tối đen, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời sao, tản ra ánh sáng dịu dàng.

Diệp Vô Khuyết đang đi tới chỗ ở của Mộ Dung Trường Thanh, Mộ Dung Trường Thanh bị thương vì hắn, Diệp Vô Khuyết muốn đi xem tình trạng thương tích của ông ấy đã khôi phục thế nào, ngoài ra Diệp Vô Khuyết còn muốn hỏi ông ấy chuyện liên quan đến Phúc bá.

“Vụt!”

Diệp Vô Khuyết biến thành một cái bóng đi nhanh trên con đường lát đá, chỗ Mộ Dung Trường Thanh ở là trung tâm của nhà Mộ Dung, cách nơi này một khoảng.

“Ồ, là tiểu lâu của Tình Nhi”.

Một tiểu lâu hai tầng xinh đẹp trang nhã xuất hiện trong tầm mắt Diệp Vô Khuyết, đó là tiểu lâu nhà Mộ Dung đặc biệt chuẩn bị cho Tình Nhi, nàng ở đây một mình, môi trường yên tĩnh, bình thường không có ai đến quấy rầy, mà con cháu nhà Mộ Dung bình thường cũng sẽ không quấy rầy.

Vì tất cả con cháu nhà Mộ Dung đều biết Tình Nhi có thực lực cao thâm khó lường, trông có vẻ thân thiện nhưng lại cho người khác có cảm giác không cùng một thế giới, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.

Chỉ một mình Diệp Vô Khuyết có thể thân thiết với Tình Nhi, điều này từng khiến vô số con cháu nhà Mộ Dung phải ghen tị.

“Cũng đã một tháng không gặp cô gái nhỏ này rồi”.

Nhắc đến Tình Nhi, trong mắt Diệp Vô Khuyết lộ vẻ cưng chiều, đó là sự cưng chiều của ca ca với muội muội.

“Đã lâu không uống trà Tình Nhi pha, lúc về không thể quên mất được”.

Diệp Vô Khuyết mỉm cười, suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, nhịp bước chưa từng dừng lại.

“Ong!”

Lúc này, một sự dao động vô cùng xa lạ và nóng rực chợt truyền ra từ trong tiểu lâu của Tình Nhi! Sau đó một giọng nữ mơ hồ nhưng tràn đầy đau đớn vang lên!

“Không hay rồi! Là Tình Nhi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK