“Gào!”
Âm thanh còn mạnh mẽ hơn cả tiếng hổ gầm vang lên bên cạnh Mộ Dung Thiên!
Diệp Vô Khuyết híp mắt, hắn có thể phân biệt rõ đây là… tiếng gầm của giao long!
Thiên Cương Du Long Thủ!
Tuyệt học thượng phẩm, đây là tuyệt học trấn tộc của nhà Mộ Dung, kết hợp với tuyệt học trung phẩm Hạo Thiên Kình, chỉ có gia chủ và thiên tài đứng đầu được luyện tập.
Rất rõ ràng Mộ Dung Thiên đã được truyền thụ tuyệt học này.
“Ong…”
Diệp Vô Khuyết nhìn thấy hai con giao long nhỏ dài khoảng một thước chậm rãi quấn lên hai tay Mộ Dung Thiên, nét mặt Mộ Dung Thiên rất nặng nề, rõ ràng cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm như hắn vẫn không thể sử dụng tuyệt học thượng phẩm một cách dễ dàng, theo nguyên lực màu trắng liên tục dâng trào, một luồng khí kình lạnh lẽo tràn ra!
“Gầm!”
Chiến khí Thánh Đạo di chuyển với tốc độ rất nhanh, khí huyết kim hồng dâng trào, ảo ảnh mãnh hổ vàng chậm rãi hình thành sau lưng Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết biết Mộ Dung Thiên lúc này đã ra tay toàn lực, không che giấu gì nữa.
Diệp Vô Khuyết từng nghe nói tới Thiên Cương Du Long Thủ, đó là tuyệt học trấn tộc của nhà Mộ Dung, đương nhiên là uy lực rất mạnh mẽ.
Tuyệt học thượng phẩm mạnh hơn tuyệt học trung phẩm một cấp bậc, đương nhiên uy lực không tầm thường được.
Nghe nói trước đây khi Mộ Dung Trường Thanh còn trẻ, ông ấy là thiên tài đứng đầu nhà Mộ Dung, khi ra ngoài lịch luyện từng dựa vào Thiên Cương Du Long Thủ này đánh bại hai kẻ thù cùng cấp bậc có tuyệt học trung phẩm trong tay.
Mười năm qua, Diệp Vô Khuyết vẫn luôn chuyên tâm ngưng tụ bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, cho nên hắn cũng chỉ được học một tuyệt học chiến đấu là Địa Sát Hổ Bôn Quyền, bây giờ Mộ Dung Thiên sử dụng Thiên Cương Du Long Thủ với tu vi Anh Phách Tẩy Phàm, đương nhiên Diệp Vô Khuyết không thể coi thường.
“Gào…”
Ảo ảnh mãnh hổ màu vàng liên tụ thể hiện sự oai phong của mình, Diệp Vô Khuyết điều động tất cả chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể, dốc hết sức ngưng tủ sát chiêu Hổ Toái Thiên Hạ của Địa Sát Hổ Bôn Quyền!
Tiếng gầm của giao long ngày càng vang dội khắp sàn luyện võ, ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng của Mộ Dung Thiên chợt dao động, sau đó trên hai tay đang dang ra của hắn ta có thanh khí thoáng xuất hiện rồi biến mất!
“Gầm!”
Sau một tiếng gầm của giao long, hai tay Mộ Dung Thiên có thanh khí vờn quanh, biến thành hai cái vuốt rồng!
“Diệp Vô Khuyết, để ta xem lần này ngươi đỡ kiểu gì!”
“Ầm!”
Mộ Dung Thiên dùng lực hai chân, hắn ta kéo theo một cơn gió mạnh, vung hai móng vuốt lên, một khí thế vô cùng sắc bén thoáng chốc vờn quanh khắp người, vuốt rồng màu xanh đánh thẳng về phía Diệp Vô Khuyết!
Khí thế sắc bén đập vào mặt khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy đau rát, dù tâm trạng nặng nề nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn hơi nâng hai nắm đấm lên, Địa Sát Hổ Bôn Quyền đang tích luỹ khí thế đến cực hạn được đánh ra!
“Ầm!” “Oanh!”
Nắm đấm màu vàng va chạm với vuốt rồng màu xanh, Mộ Dung Thiên ra tay bằng toàn lực mạnh hơn khi nãy ít nhất mấy lần, vuốt rồng màu xanh biến ra từ Thiên Cương Du Long Thủ mang theo sự sắc bén như sắp lấy mạng không ngừng xông về phía Diệp Vô Khuyết!
“Thiên Cương Du Long Thủ quả nhiên không hổ danh là tuyệt học thượng phẩm! Lại thêm Mộ Dung Thiên ra tay bằng toàn lực, đúng là rất mạnh!”
Ảo ảnh mãnh hổ vàng liên tục run rẩy, chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể liên tục được Diệp Vô Khuyết rót vào bên trong, hai nắm đấm màu vàng nhạt ngăn cản đòn tấn công của vuốt rồng màu xanh một cách khó khăn!
“Chịu thua đi! Diệp Vô Khuyết! Ngươi không có cơ hội nào để thắng Mộ Dung Thiên ta đâu!”
Mộ Dung Thiên được nước lấn tới, cảm nhận được sự mạnh mẽ của mình, nhìn thấy Diệp Vô Khuyết liên tục lùi về sau thì cười khẩy!
“Khi nãy chỉ là chơi đùa với ngươi thôi, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể chiến đấu với ta sao? Ha ha… Khởi động!”
“Gầm!” “Ầm!”
Vuốt rồng màu xanh chợt biến thành hai tàn ảnh đánh vỡ hai nắm đấm của Diệp Vô Khuyết, nhắm thẳng về phía ngực hắn!
Mộ Dung Thiên bất ngờ sử dụng chiêu này khiến sắc mặt Diệp Vô Khuyết thay đổi, hắn nghiêng người muốn né tránh nhưng động tác của Mộ Dung Thiên lúc này rất nhanh, khiến hắn chỉ có thể miễn cưỡng tránh được đòn tấn công trực diện!
Vuốt rồng màu xanh cào mạnh lên bả vai Diệp Vô Khuyết!
“Oanh!”
Thanh khí chợt loé rồi biến mất, Diệp Vô Khuyết thoáng chốc lùi lại tận ba bước, vai phải của hắn bị cào ra một lỗ thủng.
“Hừ!”
Thấy Diệp Vô Khuyết thoát được đòn tấn công mạnh mẽ này của mình, sắc mặt Mộ Dung Thiên trở nên u ám, hắn ta hừ lạnh, một cú vồ này vốn đã có thể giải quyết Diệp Vô Khuyết rồi.
“Ta đã nói rồi! Chỉ cần Mộ Dung Thiên sử dụng bản lĩnh thật sự thì sao Diệp Vô Khuyết có thể là đối thủ của huynh ấy được!”
“Mạnh quá! Thiên Cương Du Long Thủ thật sự quá mạnh mẽ!”
“Đây là tuyệt học chiến đấu mạnh nhất của nhà Mộ Dung chúng ta đó à? Ta nhất định phải học được nó”.
“Ngươi nằm mơ đi! Nhưng Diệp Vô Khuyết thua chắc rồi!”
…
Đương nhiên con cháu nhà Mộ Dung đang chú ý tình hình trận chiến có thể nhìn ra Diệp Vô Khuyết đã rơi vào thế yếu, Mộ Dung Thiên giải quyết hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Hầy, Vô Khuyết à, cứ cố gắng hết sức là được rồi”.
Mộ Dung Trường Thanh thầm thở dài trong lòng, Diệp Vô Khuyết chợt trở nên mạnh mẽ khiến ông ấy rất vui vẻ, nhưng muốn dựa vào thực lực này để đánh bại Mộ Dung Thiên đang ở cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm thì còn quá khó.
“Thiên ca! Đúng rồi! Đánh bại tên vô dụng này, đánh bại hắn ta đi!”
Thấy Diệp Vô Khuyết bị Mộ Dung Thiên ép đến mức liên tục lùi lại, Mộ Dung Băng Lan cực kỳ vui vẻ, nàng ta như đã được thấy dáng vẻ chật vật khi Diệp Vô Khuyết bị Mộ Dung Thiên giẫm dưới chân vậy!
Trong mắt Lâm Anh Lạc lộ vẻ chần chừ, bắt đầu hơi nghi ngờ suy đoán của mình với Diệp Vô Khuyết khi nãy.
Tề Thế Long thì vẫn rất ung dung, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Cảm giác đau đớn truyền tới từ bả vai kích thích thần kinh của Diệp Vô Khuyết, nhưng nét mặt hắn vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn rất sáng!
“Xem ra ta có thể đánh lui tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm trong rừng rậm nguyên thuỷ bằng một quyền chắc chắn là vì thiếu niên cầm kiếm kia đã khiến hắn ta bị thương trước, sau đó dù tu sĩ kia ra tay với ta nhưng cũng không dùng hết toàn lực, quan trọng hơn là Mộ Dung Thiên mạnh hơn tu sĩ kia một chút, như thế chứng tỏ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm cũng có phân chia mạnh yếu”.
“Phách nguyệt gia trì, sức chiến đấu của cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm được bộc lộ hoàn toàn, còn kết hợp với tuyệt học thượng phẩm Thiên Cương Du Long Thủ, Mộ Dung Thiên đã mạnh hơn khi nãy gấp mấy lần. Dựa vào sức chiến đấu ta thể hiện ra trước mắt thì ta thật sự không phải đối thủ của hắn ta”.
Diệp Vô Khuyết bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt, dù dấu hiệu hắn bại trận ngày càng rõ rệt, nhưng hắn không hề lo lắng một chút nào.
“Nếu thế thì ta cũng nên sử dụng lá bài tẩy của mình thôi”.
Trong mắt có ánh sáng rực rỡ lướt qua, Diệp Vô Khuyết thầm nói trong lòng.
“Ong…”
Chiến khí Thánh Đạo nhanh chóng dâng trào, những cơn dao động mạnh mẽ xuất hiện.
“Không từng nói, ngưng tụ thành bản nguyên Thánh Pháp, nguyên lực ta tu luyện đã không còn là nguyên lực thông thường nữa mà là chiến khí Thánh Đạo, lực sát thương của nó gấp mười lần nguyên lực bình thường. Nhưng nó bị giới hạn bởi tu vi, không thể phát huy được. Có điều sau khi uống Nhân Cấp Bạo Linh Đan vào, tu vi của ta tăng vọt, còn bước đầu lĩnh ngộ phương pháp sử dụng bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp trong một tháng luyện hoá Nhân Cấp Bạo Linh Đan. Trước mắt là một cơ hội để thử”.
Khí huyết kim hồng và chiến khí Thánh Đạo kết hợp với nhau, lúc này Diệp Vô Khuyết cũng không giữ sức nữa, dốc toàn lực điều động tu vi trong cơ thể!