• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dù dưới tình huống như thế, Diệp Vô Khuyết vẫn có vẻ rất bình tĩnh và hờ hững, như thế chỉ có một cách giải thích.

Đó là ý chí linh hồn của Diệp Vô Khuyết mạnh hơn Quân Sơn Liệt!

“Rốt cuộc thiếu niên mười lăm tuổi này đã trải qua những gì mới có được tâm hồn và ý chí mạnh đến vậy?”

Suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Tề Thế Long.

“Xin vị công tử này nương tay, bỏ qua cho con cháu nhà Mộ Dung ta!”

Nhìn thấy con cháu nhà Mộ Dung bị khí thế đáng sợ của Quân Sơn Liệt làm cho ngày càng khó chịu, cuối cùng Mộ Dung Trường Thanh cũng không nhịn được ra tay.

“Ong!”

Một nguyên lực cường đại dao động xuất hiện trên người Mộ Dung Trường Thanh, cùng lúc đó, một vầng trăng khuyết màu vàng chậm rãi bay lên từ trên người ông ấy.

Phách nguyệt màu vàng là cảnh giới Thiên Xung, cảnh giới thứ bảy trong bảy cảnh giới lớn Tẩy Phàm!

Mộ Dung Trường Thanh là gia chủ nhà Mộ Dung đương nhiên tu vi phải mạnh mẽ, đã đạt tới cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm rồi!

Ông ấy ra tay chống lại khí thế của Quân Sơn Liệt, giúp con cháu nhà Mộ Dung dễ chịu hơn.

Tiếng thở dốc kịch liệt thay nhau vang lên, tất cả con cháu nhà Mộ Dung vã mồ hôi giàn giụa, khoảnh khắc mất khống chế ngắn ngủi khi nãy khiến bọn họ có cảm giác như vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng!

Con cháu nhà Mộ Dung lại lén nhìn Quân Sơn Liệt một lần nữa, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!

“Ồ? Là một cao thủ cảnh giới Thiên Xung sao? Được! Tiếp một chiêu của ta đi! Thanh Minh Đại Thủ Ấn!”

“Ong!”

Xung quanh Quân Sơn Liệt có nguyên lực rực rỡ chói lọi dao động, một thủ ấn màu xanh cao mười trượng xuất hiện bao phủ lấy không trung, khí thế đáng sợ như đến từ địa ngục Thanh Minh đánh về phía Mộ Dung Trường Thanh!

Thủ ấn màu xanh nhanh chóng càn quét tới, chỉ còn cách Mộ Dung Trường Thanh chưa đến một trượng!

“Thiên Cương Du Long Thủ!”

Dù Quân Sơn Liệt ra tay rất bất ngờ, nhưng Mộ Dung Trường Thanh không hoảng hốt chút nào, một hư ảnh giao long dài mười trượng uốn lượn trong hư không, Thiên Cương Du Long Thủ được Mộ Dung Trường Thanh điều động mạnh hơn Mộ Dung Thiên không biết bao nhiêu lần!

“Oanh!”

Thủ ấn màu xanh va chạm kịch liệt với hư ảnh giao long, tạo thành nhũng cơn gợn sóng lớn!

Diệp Vô Khuyết thấy Quân Sơn Liệt bỗng nhiên ra tay thì thầm biết không ổn, dù Mộ Dung Trường Thanh đỡ đòn kịp thời, nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn lại ngày càng nồng đậm!

Trên nét mặt kiêu ngạo của Quân Sơn Liệt thoáng hiện vẻ giễu cợt!

Cùng lúc đó, thủ ấn màu xanh chợt rực sáng, thoáng chốc đánh tan hư ảnh giao long, vào khoảnh khắc Mộ Dung Trường Thanh ngạc nhiên thì nó đã đánh trúng ngực ông ấy!

“Không xong rồi! Trường Thanh thúc thúc!”

Thấy tình huống này, sắc mặt Diệp Vô Khuyết thay đổi, hắn lập tức chạy tới đỡ Mộ Dung Trường Thanh đang nghẹn đỏ bừng mặt.

Mộ Dung Trường Thanh đứng tựa vào người Diệp Vô Khuyết, cảm nhận sức sát thương mà lực lượng thủ ấn màu xanh mang đến, cuối cùng không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi! Mấy trưởng lão không kịp nhúng tay vào ở xung quanh cũng đồng loạt thay đổi sắc mặt!

“Phụt!”

Cao thủ cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm là Mộ Dung Trường Thanh lại bị Quân Sơn Liệt đánh bại bằng một chiêu, hơn nữa còn thua nhanh như thế!

“Trường Thanh thúc thúc, ngài sao rồi? Ngài không sao chứ?”

Mộ Dung Trường Thanh phun ra một ngụm máu tươi, bên tai nghe thấy giọng nói lo lắng của Diệp Vô Khuyết, ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ấy xua tay với Diệp Vô Khuyết rồi đứng thẳng dậy, tỏ vẻ hơi khiếp sợ. Ông ấy chớp mắt nói với Quân Sơn Liệt kiêu căng ngạo mạn kia: “Cùng cảnh giới mà lại có thể đánh bại ta bằng một chiêu, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!”

“Ong!”

Ông ấy vừa nói xong, sau lưng Quân Sơn Liệt cũng có một vầng phách nguyệt màu vàng dâng lên.

Không ngờ Quân Sơn Liệt cũng có tu vi cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm!

Khi phách nguyệt màu vàng kia xuất hiện, toàn bộ sàn luyện võ nhất thời trở nên yên tĩnh!

Mộ Dung Thiên mười bảy tuổi ngưng tụ phách nguyệt, bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm đã được gọi là thiên tài trăm năm có một!

Còn thiếu niên trông chỉ khoảng mười lăm tuổi này đã là cao thủ cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm thì nên gọi là thiên tài gì đây?

Đáng sợ hơn là hắn ta còn đánh bại Mộ Dung Trường Thanh cũng có cảnh giới Thiên Xung Tẩy Phàm chỉ với một chiêu! Sức mạnh của người này phải hùng hậu đến mức nào? Dù sao lúc còn trẻ Mộ Dung Trường Thanh cũng từng được nói là thiên tài!

Chẳng trách dù Mộ Dung Trường Thanh bị hắn ta làm bị thương nhưng vẫn không nhịn được nói câu “Trường Giang sóng sau xô sóng trước” này.

Nhìn Mộ Dung Trường Thanh bị thương, lửa giận bốc lên trong lòng Diệp Vô Khuyết! Hắn biết Mộ Dung Trường Thanh ra tay không chỉ vì con cháu nhà Mộ Dung mà còn vì hắn, dù sao Quân Sơn Liệt cũng đang nhằm vào hắn.

Nói cách khác thì Mộ Dung Trường Thanh vì hắn nên mới bị thương!

Hành động của Quân Sơn Liệt đã chạm tới ranh giới cuối cùng trong lòng Diệp Vô Khuyết rồi!

“Quân Sơn Liệt!”

Ánh mắt Diệp Vô Khuyết sắc bén như dao, hắn gằn giọng nói ra ba chữ, lửa giận hừng hực cháy lên trong lòng!

Nhìn thấy nét mặt lạnh lẽo của Diệp Vô Khuyết, Quân Sơn Liệt nhất thời cảm thấy rất vui sướng!

“Sao vậy, tức giận à? Ha ha ha ha… Tức giận thì đã sao chứ, Diệp Vô Khuyết, ngươi có biết bây giờ ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết ngươi không!”

“Nhưng ta sẽ không làm như thế, Diệp Vô Khuyết, ta cho ngươi một cơ hội, mười năm sau ta sẽ đấu một trận với ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ đường đường chính chính tự tay giết chết ngươi! Để trả lại mối nhục mà ta đã thua ngươi mười năm trước!”

Câu nói này của Quân Sơn Liệt lập tức khiến tất cả trưởng lão nhà Mộ Dung và Mộ Dung Trường Thanh nhớ lại chuyện xôn xao một thời mười năm trước.

“Thì ra ngươi là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh từng thua trong tay Vô Khuyết mười năm trước, chẳng trách còn trẻ đã có tu vi như thế!”

Mộ Dung Trường Thanh nhớ lại, bèn cất lời.

Quân Sơn Liệt cười khẩy nhìn Mộ Dung Trường Thanh: “Diệp Vô Khuyết, cho ngươi biết, nếu mười năm sau ngươi không ứng chiến, ta sẽ giết chết Trường Thanh thúc thúc này của ngươi, khiến ông ta chết không toàn thây!

“Ngươi! Khụ khụ khụ khụ…”

Nghe thấy lời của Quân Sơn Liệt, Mộ Dung Trường Thanh không khỏi giận dữ, ông ấy không hề nghi ngờ lời nói của Quân Sơn Liệt, hắn ta là người của Thần Cung Thanh Minh – một trong năm tông phái lớn của Bắc Thiên Vực, muốn giết tộc trưởng một gia tộc nhỏ ở Đông Thổ như ông ấy thật sự dễ như trở bàn tay.

“Quân Sơn Liệt, ngươi nói những lời này trước mặt bản thành chủ là muốn khiêu khích trăm thành chính của Đông Thổ ta à?”

Rõ ràng lời nói của Quân Sơn Liệt cũng đã đắc tội Tề Thế Long, ông ta là chủ thành chính Long Quang, Mộ Dung Trường Thanh là tộc trưởng một trong ba gia tộc lớn ở thành chính Long Quang, nếu người khác ngang nhiên giết chết tộc trưởng nhà Mộ Dung trước mặt ông ta thì ông ta cũng không cần làm thành chủ làm gì nữa.

“Ta không có ý định đắc tội với trăm thành chính, tất cả những điều này đều phải xem sự lựa chọn của Diệp Vô Khuyết”.

Dù tỏ vẻ hơi kiêng dè trăm thành chính ở Đông Thổ, nhưng Quân Sơn Liệt vẫn có thái độ rất kiêu ngạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK