“Tiểu cô nương này không đơn giản chút nào, nói mới thấy nhà Mộ Dung có ngươi lại có thêm nàng, đúng là kỳ lạ”.
Không không biết đã sống bao lâu cất lời, nói đúng trọng tâm.
“Vù!”
Diệp Vô Khuyết cũng không chậm trễ nữa, hắn điều động chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể, đi nhanh trong đường núi quanh co gập ghềnh.
Một khắc sau.
“Ào ào!”
Cảm nhận được âm thanh to lớn truyền vào tai, Diệp Vô Khuyết đứng trên một chỗ địa hình cao nhìn xuống dưới, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Tiếng nước chạy rền vang như một thanh kiếm màu trắng sắc bén đâm thẳng xuống, chỗ Diệp Vô Khuyết đang đứng là thượng nguồn của một cái thác lớn.
Thác cao mười trượng mờ hơi nước, nước chảy cuồn cuộn không ngừng hội tụ vào con sông bên dưới, khí thế hào hùng, âm thanh khiến người khác sợ hãi.
Đây là một cái thác nước ẩn sâu trong rừng rậm nguyên thuỷ, cũng chính ở nơi này mười năm trước, Diệp Vô Khuyết đã phát hiện hang núi của Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm, bây giờ sau mười năm, hắn lại quay về đây một lần nữa.
Lúc này Không cũng im lặng, đây là nơi y từng tồn tại, Diệp Vô Khuyết đứng im như đang nhớ lại, mười giây sau, hắn chợt chuyển tầm mắt, chân giẫm lên mặt nước, dùng sức nhảy xuống thác nước!
“Vù!”
“Ùm!”, “Ào ào!”
Cơ thể tiếp xúc với dòng nước đang chảy nhanh, sức công phá to lớn khiến hắn đau đớn, nhưng Diệp Vô Khuyết chẳng thèm để tâm, khí huyết kim hồng không ngừng dâng trào, hai cánh tay đan chéo đặt trước mắt, khiến hắn có thể xác định được vị trí phía sau thác nước.
“Ầm!”
Diệp Vô Khuyết mượn lực khi nhảy xuống và sức công phá của nước chảy giẫm hai chân một cái, cơ thể tách dòng nước chảy ra, biến mất ở giữa thác nước.
“Phù…”
Diệp Vô Khuyết thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng vững lại, lúc này hắn đã ở trong một hang động rộng lớn, thác nước khi nãy vừa khéo che giấu lối vào hang.
Hang núi chứa đựng Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm được che giấu sau thác nước này.
Trong hang động cũng khá sáng sủa, Diệp Vô Khuyết đi dọc theo con đường nhỏ duy nhất tiến về phía trước, trí nhớ mười năm trước dần xuất hiện, hắn men theo phương hướng trong trí nhớ đi tới cuối con đường, một con đường ngoằn ngoèo xuất hiện trước mặt, hắn không chút do dự di chuyển, tiến vào bên trong.
“Soạt!”
Ba ánh sáng rực rỡ chợt hiện lên trong mắt Diệp Vô Khuyết, lúc này tâm trạng Diệp Vô Khuyết cũng trở nên hơi kích động.
Vì cách năm trượng trước mặt hắn loé lên một khung cảnh kỳ lạ!
Bệ đá màu xám xanh loang lổ cũ kỹ ở khắp nơi, dường như đã có ở nơi này từ thời xa xưa, mà ở giữa nơi đó có ba chùm sáng lớn chìm chìm nổi nổi như đang hít thở, ba ánh sáng màu khác nhau loé lên từ bên trên, lộng lẫy nguy nga, đẹp không thể tả.
Chùm sáng màu xanh lam ở bên trái như một ngôi sao u tối, phập phù tản ra khí thế sâu xa. Chùm sáng bên phải thì tựa như ánh trăng sáng bạc, trên đó có ánh sáng bạch kim mờ ảo, chiếu sáng lấy bản thân, tựa như đã tích luỹ rất nhiều năm.
Mà bên trên ngôi sao và ánh trăng này còn có một chùm sáng màu vàng u tối bao phủ, nhưng khí thế còn lại vẫn rực rỡ lộng lẫy, chiếu sáng đất trời tựa như ánh nắng mặt trời gắt gỏng.
Diệp Vô Khuyết nhìn về phía chùm sáng Nhật Cấm mờ tối kia, trong mắt hắn có chút dao động, tiếng thở dài của Không cũng vang lên.
“Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm, mười năm rồi, không ngờ chúng ta lại trở về nơi này”.
Dường như cảm nhận được sự cô đơn và mơ màng của Không, Diệp Vô Khuyết cất lời: “Khi đó ta chỉ mới năm tuổi, Phúc bá chợt rời đi khiến ta rất đau lòng, điên cuồng muốn đuổi theo ông ấy, lảo đảo chạy tới rừng rậm nguyên thuỷ, nhưng không cẩn thận rơi xuống thác nước tới nơi này”.
“Sau đó vô tình mở được Nhật Cấm, gặp được ngươi đang sắp tan biến, sau đó lấy được bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, bây giờ nghĩ lại tất cả những chuyện này đều nhờ tạo hóa!”
Diệp Vô Khuyết liên tục cản thán, mười năm im lặng khiến ý chí của hắn được mài giũa kiên định, cũng khiến hắn từ một đứa trẻ lớn lên thành thiếu niên, nhưng người khác không thể nào tưởng tượng được sự gian khổ và khó khăn trong đó được.
“Trong Nhật Cấm mạnh nhất phong ấn ta và bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, vậy chắc chắn trong Nguyệt Cấm và Tinh Cấm còn lại sẽ phong ấn một thứ rất có giá trị”.
Không nhẹ nhàng nói, nhưng Diệp Vô Khuyết vẫn cảm nhận được rõ ràng nỗi đau khổ thấu xương.
“Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm là cơ duyên với ta, nhưng lại là một… lồng giam với Không, rốt cuộc là ai đã nhốt Không vào trong Nhật Nguyệt Tinh Thần Cấm chứ?”
Suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu rồi biến mất, Diệp Vô Khuyết nhẹ giọng nói: “Không, mười năm qua chúng ta tuy hai mà một, cho nên chuyện của ngươi luôn là chuyện của ta. Một ngày nào đó, ta sẽ điều tra ra được quá khứ của hai người chúng ta, một ngày nào đó ta sẽ điều tra được sự thật, đây là lời hứa của Diệp Vô Khuyết ta”.
Dù thiếu niên nói rất khẽ, nhưng sự cố chấp và kiên quyết ẩn chứa bên trong lại khiến người ta xúc động.
Rõ ràng không ngờ Diệp Vô Khuyết sẽ nói ra những lời này, Không thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, trong tiếng cười lại chứa đựng cảm giác ấm áp.
Diệp Vô Khuyết và Không, một kẻ không biết mình là ai, một kẻ quên mất mình là ai, cuộc đời như tạo hoá, ai có thể nói rõ được chứ?
“Ta không biết vì sao ngươi lại có thể mở Nhật Cấm ra, nhưng bây giờ ngươi mang theo bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, muốn mở Nguyệt Cấm và Tinh Cấm cũng đơn giản như cơm bữa mà thôi”.
“Ong…”
“Oanh!”, “Ào ào!”
Khí huyết kim hồng dâng trào, chiến khí Thánh Đạo chảy dọc, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp, Diệp Vô Khuyết cong môi sải bước, hai nắm đấm có chiến khí Thánh Đạo vờn quanh đánh thẳng về phía vòng sáng Nguyệt Cấm và vòng sáng Tinh Cấm!
“Oanh!”, “Oanh!”
Tiếng nổ ầm ầm vang dội, nguyên lực vàng nhạt lượn lờ trong hang núi!
“Rắc, rắc!”
Hai tiếng vỡ vụn khe khẽ vang lên sát theo sau, trong ánh nhìn nóng bỏng của Diệp Vô Khuyết, Nguyệt Cấm và Tinh Cấm lần lượt vỡ tan, cùng lúc đó một vật khác lạ xuất hiện ở chỗ ban đầu của cả hai.
Đó là một hộp chữ nhật màu đen và một chùm sáng đỏ như lửa tràn đầy mùi hương.