Sau khi vung tay lên, vầng sáng nguyên lực phát ra từ trên người Tề Thế Long, bao phủ lấy ba người Diệp Vô Khuyết, Tề Thế Long dẫn họ bay lên trời, biến thành luồng sáng rời khỏi thành chính Long Quang, chạy đến chiến trường đại chiến bách thành…
Đại chiến bách thành là sự kiện lớn có truyền thống lâu đời của một trăm thành chính lớn ở Đông Thổ, do thành chính Đệ Nhất tổ chức, cứ ba năm tổ chức một lần, tính đến nay cũng không biết đã tổ chức bao nhiêu lần. Mục đích là để tìm ra những thiên tài thiếu niên trong số một trăm thành chính lớn đó, để họ cạnh tranh với nhau trổ hết tài năng của mình, cuối cùng được thành chính Đệ Nhất bồi dưỡng, sau đó sẽ tiếp thêm nhiệt huyết mới cho một trăm thành chính ở Đông Thổ. Mỗi lần đại chiến bách thành diễn ra đều là điều mà tất cả những người trẻ ở Đông Thổ mong chờ nhất, lần nào cũng rất sôi động, đều sẽ có vài thiên tài tỏa sáng, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Lần này mặc dù không biết vì sao đại chiến bách thành ba năm một lần lại tổ chức sớm hơn trước, nhưng vẫn khiến tất cả những người trẻ của một trăm thành chính đều phấn khích. Họ mong ước có thể đại diện cho thành chính của mình tham gia đại chiến, nếu có thể giành được chiến thắng, không chỉ có mình trở nên nổi tiếng, mà còn có thể mang về những phần thưởng hậu hĩnh cho gia tộc và thành chính của mình.
Hơn nữa, dường như có vài người đã biết trước tại sao đại chiến bách thành lần này lại được tổ chức sớm nên đã chuẩn bị từ rất lâu. Đại chiến bách thành lần này sẽ là cuộc chiến tàn khốc và thú vị nhất trong vài thập niên gần đây, vì rất nhiều thiên tài ở cuộc đại chiến lần trước chưa được tham gia, họ luôn kìm nén khát khao đến bây giờ, mục đích là để gây tiếng vang lớn.
Ba người Diệp Vô Khuyết lại không biết những điều này, nhưng cho dù biết thì họ cũng chẳng sợ, chỉ sẽ càng phấn khích và khát khao hơn thôi.
Vèo!
Luồng sáng do vòng sáng nguyên tạo ra xuyên qua bầu trời, tốc độ cực nhanh, sau ba bốn tiếng, Diệp Vô Khuyết nhận ra mình đã đi qua rất nhiều nơi xa lạ.
Mười năm qua hắn chưa từng ra khỏi nhà họ Mộ Dung, cũng chưa từng rời khỏi thành chính Quang Long, giờ là lần đầu tiên hắn rời khỏi thành chính Quang Long, phong cảnh dọc đường cũng khiến Diệp Vô Khuyết cảm thấy thoải mái. Nhưng thời gian dần trôi qua, Diệp Vô Khuyết dần bình tĩnh lại, tiến vào trạng thái tu luyện, Tư Mã Ngạo và Lâm Anh Lạc cũng có cảm giác giống hắn. Thấy Diệp Vô Khuyết tiến vào trạng thái tu luyện, hai người cũng bắt đầu tự luyện tập. Diệp Vô Khuyết là người dẫn đầu trong chiến trận Tập Long, trong vô thức Tư Mã Ngao và Lâm Anh Lạc cũng chú ý vào hành động của Diệp Vô Khuyết mọi lúc mọi nơi.
Cứ thế khoảng ba tiếng trôi qua, không biết từ bao giờ bầu trời bên này dần trở nên nóng bỏng.
Vèo!
Vù!
Liên tục có nhiều luồng ánh sáng hoặc những con thú lớn xuất hiện trên bầu trời, mặc dù chúng đến từ các nơi khác nhau nhưng dường như đều chạy về cùng một hướng, động tĩnh lớn như thế khiến Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo tạm dừng việc tu luyện, bắt đầu quan sát.
Soạt!
Một vòng sáng nguyên lực không hề yếu hơn vòng sáng do Tề Thế Long tạo thành xuất hiện trên bầu trời, Diệp Vô Khuyết nhìn kỹ lại thì phát hiện có hai người đàn ông, một cô gái đứng trong vòng sáng nguyên lực, nhìn có vẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, người dẫn đầu chính là cô gái đó, mặc dù dung mạo bị che lại nhưng cô gái này lại có thân hình mảnh mai, nhất là đôi chân dài vô cùng quyến rũ.
Bùm!
Một âm thanh mạnh mẽ bỗng vang lên bên tai, Diệp Vô Khuyết nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một con chim cực lớn như chim ưng xuất hiện trên bầu trời, toàn thân con thú này màu đen, cao ước chừng mười trượng, một ông lão có thân hình cao lớn ngồi trên lưng nó, phía sau ông lão là ba người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc kỳ dị, dáng vẻ cũng cực kỳ quái đản.
Bốp!
Lúc Diệp Vô Khuyết đang cẩn thận quan sát mấy người đó, đằng sau vòng sáng do Tề Thế Long tạo ra vang lên một tiếng kiếm kêu kinh thiên động địa, sau đó một luồng khí tức cực kỳ sắc bén lướt qua, thoáng chốc lao đến trước, đây là một thanh quang kiếm cực lớn. Ngay khi nhìn thấy thanh quang kiếm này, Diệp Vô Khuyết híp mắt, nghĩ đến thiếu niên cầm kiếm – Phong Thái Thần mà hắn từng gặp trong rừng rậm nguyên thủy đó, nghĩ đến những lời người này từng nói, ý chí chiến đấu rực lửa cũng bất giác dâng lên.
Tư Mã Ngạo lộ ra vẻ kiêu ngạo, y cũng nhìn những thiên tài trẻ tuổi đến từ các thành chính khác liên tục xuất hiện trên bầu trời, ngọn lửa trong mắt y bùng cháy, khát vọng trong lòng ngày càng mãnh liệt.
So với Diệp Vô Khuyết và Tư Mã Ngạo, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lâm Anh Lạc không hề có cảm xúc, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của nàng ta có thể thấy được lúc này Lâm Anh Lạc cũng không bình tĩnh được như thế.
Vù!
Một luồng nhiệt đáng sợ bỗng toát ra từ trên trời giống như một ngọn lửa bùng cháy, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của ba người Diệp Vô Khuyết. Một đám mây lửa hừng hực xuất hiện ở tận cuối tầm nhìn của họ, nhiệt độ ở những nơi nó đi qua nhiệt độ đều có thể khiến nước bốc hơi hết sạch. Ngay lúc Diệp Vô Khuyết nhìn sang, vừa lúc trong đám mây lửa thiêu đốt này xuất hiện một ánh mắt cũng đang nhìn Diệp Vô Khuyết.
Ánh mắt giao nhau, người kia cảm thấy kinh hãi dường như nhận ra Diệp Vô Khuyết, sau đó đám mây lửa bỗng nứt ra, một khuôn mặt trẻ tuổi đầy tà khí hiện ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Khuyết. Lúc này Diệp Vô Khuyết cũng nhận ra người này, chính là Nhạc Thừa Phong - tu sĩ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm có nắm đấm như lửa, bị Phong Thái Thần và hắn một kiếm một quyền ép đến mức khiếp sợ bỏ chạy.
Cái lỗ trên bề mặt đám mây lửa càng nứt càng lớn, cuối cùng trở nên cao bằng một người, phách nguyệt màu bạc xuất hiện phía sau, rõ ràng là trong khoảng thời gian này hắn ta cũng đã đột phá đến sơ kỳ cảnh giới Tinh Phách Tẩy Phàm, hắn ta đứng từ xa nhìn Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết bình tĩnh nhìn lại hắn ta, người này bỗng đưa tay phải ra, làm động tác cắt cổ, tà khí lan ra xung quanh, hắn ta mỉm cười với Diệp Vô Khuyết nhưng lại hàm chứa vẻ lạnh lùng, sau đó khe nứt của đám mây lửa biến mất.
Diệp Vô Khuyết không tỏ vẻ gì với cảnh tượng vừa rồi, lời đe dọa của một người có nắm đấm như lửa đó chẳng là gì với Diệp Vô Khuyết cả. Nếu người này không đến tới khiêu khích hắn thì tốt, chỉ cần hắn ta dám đến, Diệp Vô Khuyết sẽ cho hắn ta biết lần này hắn ta sẽ không may mắn trốn thoát như thế nữa đâu.
Càng lúc càng có nhiều tia sáng xuất hiện trên bầu trời, Diệp Vô Khuyết bỗng cảm thấy vòng sáng nguyên lực xung quanh dao động, sau đó chuyển thành tư thế sà xuống, lao thẳng xuống dưới, một bệ đá cực kỳ lớn xuất hiện dưới đất.
Bệ đá này cao cả ngàn trượng, được làm từ những phiến ngọc trắng, chỉ là đã lốm đốm màu cũ kỹ như đã trải qua sự mài mòn của thời gian, trở nên cổ xưa, khí tức cổ xưa ập đến khiến người ta có cảm giác tâm hồn nặng nề và trầm lắng.
Vèo!
Tề Thế Long bình tĩnh tản vòng sáng nguyên lực đi, Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo xuất hiện, vừa bước lên bệ đá, Diệp Vô Khuyết lập tức cảm thấy có ít nhất mấy chục ánh mắt đang liếc nhìn về phía mình.