Quân Sơn Liệt!
Lúc nghe thấy Diệp Vô Khuyết nói ra cái tên này, Tề Thế Long thầm thấy ngạc nhiên, tỏ vẻ suy ngẫm, sau đó dường như nhớ lại điều gì, ông ta nhìn về phía Diệp Vô Khuyết rồi lại nhìn về phía Quân Sơn Liệt, dường như phát hiện ra chuyện thú vị gì đó.
“Quân Sơn Liệt? Tiểu tử này là ai?”
“Thành chính Long Quang của chúng ta có người này à?”
“Chưa từng nghe nói tới, nhưng hình như Diệp Vô Khuyết quen hắn ta”.
…
Con cháu nhà Mộ Dung đều tỏ vẻ nghi ngờ và bàn tán sôi nổi về ba người vừa xuất hiện.
Trong con ngươi lạnh lùng của Lâm Anh Lạc tràn đầy u ám, nàng ta cảm nhận được một sự áp bức từ thiếu niên mặc áo xanh tên Quân Sơn Liệt này!
“Đáng sợ quá! Rốt cuộc người này là ai mà lại cho ta cảm giác đáng sợ như thế chứ?”
Lâm Anh Lạc thầm thấy kiêng dè với Quân Sơn Liệt, thái độ như đang gặp phải kẻ thù! Nàng ta vô thức nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, chợt nhận ra thiếu niên này vẫn bình tĩnh đứng im ở đấy, không có chút cảm giác căng thẳng nào.
“Quân Sơn Liệt, mười năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn đến thành chính Long Quang”.
Đôi mắt sáng chói nhìn thẳng vào ánh mắt sáng như sao của Quân Sơn Liệt, Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng cất lời.
Quân Sơn Liệt đứng trên lưng chim nhìn người khiến hắn ta nhớ mãi không quên đã mười năm trước mắt, ánh mắt sắc bén đến mức đáng sợ.
“Tu vi Đoàn Thể đại viên mãn có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, Diệp Vô Khuyết, ngươi bây giờ… đúng là quá yếu”.
Nghe thấy câu nói này của Quân Sơn Liệt, sắc mặt Diệp Vô Khuyết vẫn rất bình tĩnh.
“Thế nào? Chiến thắng một tên vô dụng cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, xưng vương xưng bá trong một gia tộc nhỏ bé rác rưởi đã khiến ngươi cảm thấy tự hào rồi à. Nếu vậy thì Diệp Vô Khuyết, ngươi khiến ta quá thất vọng”.
Nghe thấy lời Quân Sơn Liệt nói, Mộ Dung Thiên nhất thời sa sầm mặt, nhưng hắn ta vẫn cố không nổi giận, vì hắn ta phát hiện nét mặt ông nội mình hơi khó hiểu.
Quân Sơn Liệt nói chuyện với Diệp Vô Khuyết, nhưng lại sỉ nhục cả nhà Mộ Dung, thái độ hung hăng vênh váo khiến rất nhiều con cháu nhà Mộ Dung thầm thấy giận dữ.
“Quân Sơn Liệt, chớp mắt một cái đã mười năm trôi qua, ngươi vẫn nói chuyện khó nghe như thế, chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi nói chuyện cho đàng hoàng à?”
Đối mặt với thái độ vênh váo hung hăng của Quân Sơn Liệt, Diệp Vô Khuyết vẫn nói chuyện rất hờ hững.
“To gan! Ngươi có thân phận gì? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám cãi lại hả! Tự tìm đường chết!”
Ngay sau khi Diệp Vô Khuyết dứt lời, ông lão mặc áo choàng vàng đang ngồi trên lưng chim chợt quát to!
“Vậy ông có thân phận gì? Ông nghĩ mình là ai? Ta nói chuyện liên quan quái gì đến ông!”
Diệp Vô Khuyết vẫn bình tĩnh đáp lại bằng lời nói rất sắc bén.
“Hoàng Nô, đừng chấp nhặt với một kẻ vô dụng, đây là chuyện của Liệt, cứ để Liệt tự giải quyết đi”.
Vào lúc ông lão áo vàng nổi giận, thiếu nữ không thấy rõ mặt kia chợt cất lời, sau khi nghe nàng ta nói vậy, ông lão cũng cung kính đáp một tiếng.
Quân Sơn Liệt xem như không thấy chuyện này, ban đầu vì có chuyện cần làm nên mới đến Đông Thổ, nhưng khi đến nơi này, hắn ta lại nhớ tới đối thủ khiến mình thất bại thảm hại mười năm trước, đối thủ đánh hắn ta đến mức khiến hắn ta sợ hãi kia!
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Quân Sơn Liệt như có một cái gai khiến hắn ta không thể nào quên được. Sau thất bại mười năm trước, hắn ta theo sư phụ trở lại tông môn bế quan tu luyện ba năm, khi hắn ta cảm thấy đã đến lúc xuất quan đến Đông Thổ rửa mối nhục lúc trước thì lại nhận được tin Diệp Vô Khuyết đã trở thành một kẻ vô dụng.
Cho nên Quân Sơn Liệt không nhắc tới chuyện này nữa, hắn ta cho rằng một tên vô dụng hoàn toàn không có tư cách tiếp tục làm đối thủ của hắn ta, nhưng không ngờ hắn ta lại không thể nào quên đi chuyện này, chớp mắt đã mười năm trôi qua!
Hôm nay trùng hợp đi tới Đông Thổ, hắn ta vô thức muốn đến đây xem sao, không ngờ lại cảm nhận được sự dao động quen thuộc mà hắn ta khắc ghi trong lòng ở nơi này!
Quân Sơn Liệt im lặng xem hết trận chiến giữa Diệp Vô Khuyết và Mộ Dung Thiên, cuối cùng vẫn không nhịn được xuất hiện nên mới có khung cảnh như bây giờ.
Quân Sơn Liệt chính là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh – một trong năm tông phái siêu cấp đến từ Bắc Thiên Vực từng bị Diệp Vô Khuyết đánh bại vào mười năm trước!
Diệp Vô Khuyết cũng rất ngạc nhiên vì Quân Sơn Liệt bất ngờ xuất hiện, hắn cũng còn nhớ rất rõ trận chiến mười năm trước, chiến thắng của hắn lúc đó cũng không đơn giản.
Chỉ là từ khi hắn lựa chọn trở thành một kẻ vô dụng, chuyện này cũng đã từ từ bị hắn lãng quên, nhưng không ngờ mười năm sau Quân Sơn Liệt lại xuất hiện một lần nữa.
Trong lòng thấp thoáng đoán được Quân Sơn Liệt muốn làm gì, nhưng Diệp Vô Khuyết không hề sợ hãi, vì nơi này là thành chính Long Quang, còn thành chủ Long Quang - Tề Thế Long đang ở đây, đương nhiên là hắn có niềm tin.
“Diệp Vô Khuyết, lúc trước ngươi trở thành một kẻ vô dụng thì đã không có tư cách làm đối thủ của ta, có điều bây giờ dù ngươi yếu đến mức đáng thương nhưng cũng coi là đã thoát khỏi kiếp vô dụng. Cho nên chuyện giữa ta và ngươi vẫn chưa kết thúc đâu”.
Sau khi nói xong những câu này, một khí thế bá đạo phát ra từ trên người Quân Sơn Liệt ở hư không chín tầng mây!
Chẳng mấy chốc khí thế đó đã bao phủ toàn bộ sàn luyện võ, con cháu nhà Mộ Dung thoáng chốc có cảm giác mình như một con dê con bị thần long chú ý tới, toàn bộ sắc mặt gần như tái nhợt, người run cầm cập!
Trong con ngươi lạnh như băng của Lâm Anh Lạc có ánh sáng loé lên, trong người cũng dâng lên một khí thế không tầm thường, nàng ta trước giờ luôn hiếu thắng, chưa từng cho rằng mình yếu hơn những người cùng lứa tuổi, cho nên dù trong lòng nàng ta biết tu vi của Quân Sơn Liệt có lẽ cực kỳ đáng sợ, nhưng nàng ta vẫn không muốn yếu thế.
“Ong…”
Thấy động tác đó của Quân Sơn Liệt, trong mắt Tề Thế Long có ánh sáng chợt loé lên rồi biến mất, ông ta cũng không nhúng tay vào, một là vì Quân Sơn Liệt không thật sự ra tay, hai là ông ta muốn xác nhận một vài điều.
Tề Thế Long đảo mắt nhìn một vòng sàn luyện võ, ông ta phát hiện đa số con cháu nhà Mộ Dung xung quanh đều đang tái mặt tỏ vẻ sợ hãi, rõ ràng là bị uy hiếp bởi khí thế Quân Sơn Liệt tản ra!
Mộ Dung Thiên khá hơn con cháu nhà Mộ Dung bình thường nhiều, vì bị thương nên khuôn mặt trắng bệch, nhưng hắn ta vẫn cố cắn răng vất vả chịu đựng, không muốn thua trước khí thế của Quân Sơn Liệt!
Khi nhìn tới cô gái nhỏ nhà họ Lâm đứng sau lưng, trong mắt Tề Thế Long thoáng lộ vẻ khen ngợi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Anh Lạc không có chút cảm xúc, trong đôi mắt tràn đầy sự cố chấp, thân thể mềm mại vẫn đứng im bất động không hề run rẩy, biểu hiện của nàng ta tốt hơn Mộ Dung Thiên rất nhiều.
Cuối cùng Tề Thế Long chú ý đến người bị trung tâm khí thế của Quân Sơn Liệt nhằm vào là Diệp Vô Khuyết!
Bình tĩnh ung dung.
Đây là cảm nhận của Tề Thế Long về thái độ của Diệp Vô Khuyết lúc này, cảm nhận được điều đó, ánh mắt Tề Thế Long dần trở nên kỳ lạ.
Thật ra khí thế mà tu sĩ võ toả ra bắt nguồn từ lực lượng mạnh mẽ trong ý chí và tâm hồn, một tu sĩ có tâm hồn và ý chí càng mạnh mẽ thì khí thế người đó toả ra sẽ càng mạnh!
Đương nhiên Tề Thế Long có thể nhìn thấu tu vi của Quân Sơn Liệt, từng này tuổi đã có tu vi như thế khiến ông ta không khỏi khen ngợi, quả nhiên không hổ là thiên tài tuyệt thế của Thần Cung Thanh Minh!
Hơn nữa từ khí thế bá đạo của Quân Sơn Liệt có thể nhìn ra sự mạnh mẽ trong tâm hồn và ý chí của hắn ta!