Mục lục
Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 5: Chỉ đáng giá một đồng! ( một )

Ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống khắp nơi, giống như một vị thẩm phán trên cương vị công tác của mình luôn luôn rất công bằng, sau khi bóng đêm đi qua bình minh hé sáng để chính thức tuyên bố với thế gian tất cả mọi chuyện đã xảy ra không một ai có thể trốn tránh cả.

Khi Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, nhất thời cảm thấy choáng váng, cô chậm rãi mở mắt ra, muốn cất tiếng lên nói lại phát hiện cổ họng khô rát cơ hồ như khàn cả đi.

Cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, với xa lạ và hoa lệ của nó khiến cho cô theo bản năng đề cao cảnh giác, muốn ngồi dậy.

Nơi này là nơi nào?

Vậy mà chưa nhấc người lên mà toàn thân lại truyền đến cảm giác đau đớn, hình như đã hút cạn mọi hơi sức của cô, khiến cô một lần nữa nằm ẹp trên giường.

Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bất chợt lúc này lại có một cánh tay cường tráng từ bên cạnh vắt qua, đè lên trước ngực của cô. Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, cúi đầu nhìn lúc này mới phát hiện ra, trên người mình thế nhưng lại không hề có tí quần áo nào trắng trợn lộ ra bên ngoài, mặc dù đang đắp chăn đến ngang ngực nhưng vẫn không thể che đậy được những dấu xanh tím trên làn da trắng như tuyết, có một số chỗ còn kèm theo mấy vết xước dài đỏ ửng, trông thật kinh khủng.

Máu trên mặt Tô Lưu Cảnh lập tức gần như mất hết trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, trước mặt bỗng tối sầm, cơ hồ sắp ngất xỉu đến nơi.

Cô chậm rãi, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh vẫn đang còn ngủ say, chỉ một động tác quay đầu thôi nhưng lại mất thời gian khá lâu như đang tiêu phí nửa cuộc đời vậy.

Người đàn ông ngủ bên cạnh cô toàn thân trần trụi, dáng người cao to cùng cái cổ màu đồng dưới ánh mặt trời càng lộ rõ vẻ to lớn, cao ngạo, bắp thịt rắn chắc càng trở nên sáng bóng, có thể tưởng tượng được thân dưới của anh ta khỏe mạnh như thế nào, cơ hồ muốn cho phụ nữ khắp thiên hạ chảy hết máu mũi.

Nhưng cảnh tượng như vậy đối với Tô Lưu Cảnh, giống như vô tình tuyên bố, một tia hi vọng cuối cùng của cô đã bị thiêu trụi rồi.

Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, cố gắng khắc chế để mình không run rẩy nữa.

Trí nhớ từ đêm qua dần dần khôi phục lại, cô nhớ ra mình bị người ta đánh thuốc mê rồi sau đó. . . . . . Liền nằm ở trên chiếc giường này, ngay sau đó, người đàn ông này xuất hiện. . . . . .

“Cô tỉnh rồi à.”

Một giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt ở bên cạnh vang lên, không mang theo bất kỳ ôn tồn nào, chỉ đơn giản là trần thuật lại, ánh mắt thâm thúy của anh ta quét lên trên người của cô, tựa hồ không có bất kỳ áy náy nào, thậm chí còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Sau đó không thèm để ý tới cô, từ trên giường ngồi dậy, không thèm quan tâm đến việc mình đang phơi bày thân thể ở trước mắt của cô mà đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy tí tách vang lên mơ hồ vọng ra từ cửa kính, thân thể cao lớn của anh ta khúc xạ xuyên qua tấm kính càng hiển hiện lồ lộ.

Hình Hạo Xuyên từ phòng tắm ra ngoài, chỉ đơn giản quấn một cái khăn tắm ở dưới thân, thấy cô vẫn ngồi ở bên giường, chậm chạp mặc quần áo, bất mãn nhíu nhíu mày nói: “Làm sao cô còn chưa đi?” Theo quy củ của anh, chỉ cần anh vừa tỉnh lại, thì cô gái kia phải lập tức rời khỏi đó.

Động tác của Tô Lưu Cảnh dừng lại, năm lần bảy lượt không cho nổi tay vào ống tay áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người kia, tựa hồ như đang tiêu hóa lời nói của anh ta.

Nhìn ánh mắt kia của cô cố làm ra vẻ thanh thuần đáng thương, thậm chí mơ hồ còn đang ẩn chứa nước mắt, trong mắt Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia giễu cợt, hừ lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một xấp tiền, ném ở bên cạnh chân của Tô Lưu Cảnh, nói: “Tôi quên, số tiền này cô cứ cầm trước đi, tôi không mang theo chi phiếu, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký của tôi mang đến cho cô, tôi cho cô ba phút, lập tức biến khỏi mắt tôi.” Giọng nói kia tựa như không muốn nhìn thấy cô thêm một giây một phút nào.

 

Quyển 1 – Chương 6: Chỉ đáng giá một đồng! ( hai )

Những đồng tiền xanh xanh đỏ đỏ kia giống như hoa từ trên trời lạc xuống, bay theo những cơn gió ngoài cửa sổ rớt xuống trên người của Tô Lưu Cảnh.

Mặt của Tô Lưu Cảnh vốn đã trắng bệch trong phút chốc lại càng nhợt nhạt hơn cơ hồ là không còn tí máu nào, tựa như đối với người vừa ném tiền lên trên người mình nhất thời cảm thấy do dự. Cánh tay run rẩy cuối cùng cũng xỏ vào được, sau đó cầm một tờ tiền vừa bay vào mặt mình lên, rồi lại nhặt những tờ tiền nằm rải rác ở trên đùi trong đầu cô vẫn đang suy tư, những tờ tiền màu đỏ này rốt cuộc là cái gì, trị giá khoảng bao nhiêu?

Ha ha, thì ra là, giá trị của cô cũng chỉ là những tờ tiền màu đỏ này mà thôi!

Bàn tay cứng ngắc tay run rẩy nhặt hết các tờ tiền lên, chồng chất ở trong tay, một xấp thật dầy, Tô Lưu Cảnh cắn chặt cánh môi tùy thời sẽ phát ra tiếng rên của mình lại, không tiếng động đi tới chỗ của Hình Hạo Xuyên.

Hình Hạo Xuyên cho là cô chê ít không nhịn được liền lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, sẽ phái thư ký của tôi đến tìm cô, bây giờ thì đi đi!” Bọn họ cũng chỉ trải qua một đêm tình mà thôi, thế thì sao nào? Phụ nữ như cô cũng không phải là hiếm có khó tìm, hừ, không biết sao khuôn mặt giống với Nhược Nhược mà lại ghê tởm như thế chứ, quả thật là đang vũ nhục cô ấy mà!

Tô Lưu Cảnh lẳng lặng nghe, đem từng chữ từng chữ kia của anh ta tỉ mỉ thấm vào trong tai, sau đó tự tiêu hóa, thân thể nhỏ nhắn tùy thời sẽ bị một trận gió làm cho chao đảo, nhưng vẫn quật cường đứng đó, bỗng dưng liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của anh ta.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp kia lúc này chỉ còn toàn một mảnh trống rỗng toàn bộ đều là màu xám tro, nhưng lại tràn đầy kiên cường và xem thường.

Xem thường? Cô ta lại dám xem thường anh?

Hình Hạo Xuyên tựa như muốn khắc chế bản thân không cười nhạo ra tiếng.

Vậy mà một giây kế tiếp, liền bị hành động của cô gái này làm cho rối loạn.

Anh chỉ thấy Tô Lưu Cảnh quật cường đứng ở trước mặt mình, trong tay đang nắm một xấp tiền thật dầy, thế nhưng lại hướng về phía cửa sổ, sau đó —— rào rào một tiếng, nhẹ hất tay, toàn bộ ném ra ngoài cửa sổ.

Những tờ giấy màu đỏ kia thật giống như những con hạc bay lượn trên không trung, ở trong gió chân thành nhảy múa, mang đến một cảm giác tràn ngập rung động khó có thể nói thành lời.

Anh đã bị hành động ngoài dự đoán của cô làm cho hồ đồ, chân mày của Hình Hạo Xuyên liền nhíu lại.

Cặp mắt trống rỗng vô hồn kia của Tô Lưu Cảnh đang căm phẫn nhìn anh, cánh môi tái nhợt cố gắng kìm chế nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ phát run, sau đó dùng hết sức lực của bản thân, cầm một tờ tiền nhăn nhúm còn sót lại trong tay hung hăng vứt lên trên mặt của anh: “Một đêm của tôi trị giá nhiều tiền như vậy, mà một đêm của anh, chỉ trị giá bằng này thôi !”

Sau đó khinh thường liếc anh một cái, cũng không quay đầu lại gắng gượng kéo toàn thân đau đớn rời khỏi gian phòng này.

Hình Hạo Xuyên nhìn bóng dáng gầy gò mỏng manh của cô biến mất ở ngoài cửa, cùng với tư thế đi vô cùng quái dị và khó chịu, mơ hồ nhớ lại hành động mất khống chế của mình tối hôm trước, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp cùng suy nghĩ sâu xa.

Điện thoại đúng lúc này lại vang lên.

Hình Hạo Xuyên có chút phiền não bắt máy.

Bên đầu bên kia truyền đến giọng nói phách lối rất đáng đánh đòn của Chu thiếu: “Ha ha, Hình à, cậu thấy như thế nào? Tối hôm qua có phải rất hưởng thụ không? Mình phải tốn chút công sức mới đem được tiểu mỹ nhân kia về cho cậu đấy, lại còn cho cô ấy dùng loại thuốc mới nhất nữa, thế nào người anh em, có phải cảm thấy dục tiên dục tử hay không? Ha ha. . . . . .”

“Cậu!” Hình Hạo Xuyên vừa nghe xong liền chau mày, cũng không muốn nghe cậu ta nói thêm câu nào nữa, không chút khách khí liền ném điện thoại xuống đất, đem người ở bên kia cắt đứt hoàn toàn.

Thì ra là anh đã hiểu lầm cô ấy, thì ra là bị Chu thiếu trói tới đây, không trách được mới vừa rồi. . . . . .

Thật là đáng chết!

Nếu như không nhìn lầm, mới vừa rồi trong ánh mắt của cô tựa hồ như đang khóc. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK