“Đúng, ít nhất thì anh ấy còn có thể cho tôi một chiếc bình tự tay làm ra, mà anh thì sao? Cái gì cũng không thể!”
Tô Lưu Cảnh lớn tiếng nói ra, đây cũng là lần đầu tiên cô lớn mật như thế, dám thẳng thắng chống đối lại anh. Trước kia cô vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng, nhưng đến bây giờ không thể tiếp tục nhịn được nữa, rốt cuộc bộc phát ra. Cô đã chịu đủ rồi! Thật sự chịu đủ rồi, người đàn ông này sao còn cứ phải năm lần bảy lượt bày ra biểu hiện giả dối như thế, giống như anh đang thật sự quan tâm đến cô vậy. Nhưng anh đã lựa chọn Tiếu Như Nghê không phải sao!
“Anh cái gì cũng không thể!”, lúc vừa nghe thấy câu nói này, con ngươi Hình Hạo Xuyên liền co rụt lại, sắc mặt bỗng dưng xanh mét, như vừa bị giáng cho một cái bạt tai.
“Tô Lưu Cảnh, đừng có mà chọc giận tôi!”, Hình Hạo Xuyên vươn tay giằng lấy cái chai trong tay cô rồi ném xuống hồ, ánh mắt tựa như thần chết nhìn cô chằm chằm.
Tô Lưu Cảnh thấy bình hoa bị ném vào trong hồ, chai nhựa đáng thương bập bềnh trên mặt nước, mà những bông hoa bách hợp đã từng bị ném bỏ kia, lại một lần nữa bị vứt đi, cánh hoa màu trắng rốt cuộc cũng không chịu nổi tác động, tán lạc trên mặt hồ, rơi rụng ra thành từng mảnh.
Tô Lưu Cảnh mở to mắt nhìn những bông hoa tan tác kia, hô lên: “Anh làm gì đấy!”. Những bông hoa này có tội lỗi gì? Chúng có lỗi gì chứ?! Tại sao lại bị tổn thương hết lần này hết lần khác?
Nhìn Tô Lưu Cảnh không để ý đến xung quanh, khuỵu gối bên bờ hồ, muốn vớt những cánh hòa phiêu linh giống như tiên tử kia lên, ngay cả tay áo ướt sũng cũng không để ý. Cả người cô vươn về phía trước, xém chút nữa là ngã xuống, nhưng lại được Hình Hạo Xuyên túm lại kịp, ra sức ngăn cản: “Cô muốn làm gì!”. Vì những thứ này có đáng giá không? Hay là bởi vì đây là quà của Nghiêm Hàn Dư cho nên mới không đành lòng bỏ đi?
Tô Lưu Cảnh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh, dùng sức giẫy ra khỏi tay anh, nghiêng người vớt hoa cùng với chiếc bình kia lên.
Lần này, Hình Hạo Xuyên dùng sức lôi cô trở lại, kéo đến trước ngực mình, rống to: “Cô rốt cuộc muốn làm gì!”.
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, cắn môi, hốc mắt cũng đã đỏ ửng, cô cố gắng đẩy tay anh ra, rồi lớn tiếng nói: “Anh có biết không? Tôi chính là những bông hoa này, bởi vì quá bình thường, bình thường đến nỗi ai cũng có thể tùy tiện chạy đến cửa hàng nào cũng có thể mua được. Cho nên mới dễ dàng bị vứt bỏ, hết lần này đến lần khác, bởi vì giá trị của nó chẳng đáng mấy đồng! Mà tôi, chính là những bông hoa đó, chẳng cần cân nhắc cũng có thể tùy ý ném đi!”.
Đúng vậy, những bông hoa này đại diện cho chính bản thân cô, chỉ cần bỏ ra chút tiền nho nhỏ là có thể mua được, bỏ vào trong bình hoa rồi cũng bị người ta xem xét đánh giá, tuy mỹ lệ xinh đẹp đấy, nhưng sinh mạng thì ngắn ngủi biết bao, một khi giá trị mất đi liền bị người ta không do dự chút nào mà ném ra ngoài. Sau đó lại bị người khác đạp tới đạp đi, đá tới đá lui, cánh hoa rụng tơi tả, bông hoa trắng muốt cũng bị chà đạp bẩn thỉu không thôi, cuối cùng hoàn toàn khô héo, bị vứt vào thùng rác, cuối cùng lại trở về dưới đất bùn.
Cô chính là loại hoa như vậy, không có gốc rễ, sinh mạng cũng chỉ ngắn ngủi có vài ngày, rồi lại rơi rụng xuống rồi thiêu cháy.
Tô Lưu Cảnh lớn tiếng gào thét, dường như mọi uất ức chôn dấu dưới đáy lòng đều bộc phát hết ra, vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt nhẹ nhàng vây quanh hốc mắt, vẫn quật cường không chịu rơi xuống.
Hình Hạo Xuyên đối mặt với ánh mắt rưng rưng đầy oán giận của cô, lập tức trầm mặc, con ngươi đen như mực chợt thâm trầm như biển. Bởi vì từ khi cô bắt đầu gặp phải anh, vẫn luôn giữ vai trò như vậy, phút chốc được bỏ vào bình hoa, nhưng chốc lát sau liền bị vứt bỏ.
Hình Hạo Xuyên mím môi, chợt nắm chặt gáy cô, dùng sức hôn lên cánh môi hồng nhuận, tàn nhẫn cắn cắn lên đó.
Khi Hình Hạo Xuyên mới vừa áp môi lên, Tô Lưu Cảnh liền ra sức vỗ vào lưng anh, cự tuyệt, cố gắng đẩy anh ra, muốn né tránh nhưng người đàn ông kia sao có thể để cho cô dễ dàng thoát khỏi chứ.
Hình Hạo Xuyên mặc cho cô vùng vẫy, chống lại, với sức lực của cô chỉ có thể gãi ngứa cho anh mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, nhiều nhất chỉ có thể coi là là tình thú, tay dùng nhiều sức hơn áp gáy cô nhích lại gần mình, đưa môi cô đến gần môi mình hơn. Hàm răng tinh tế liếm hôn, phác họa cánh môi mềm mại, đầu lưỡi cường thế khẽ tách môi của cô ra.
Tô Lưu Cảnh còn đang nỗ lực giùng giằng, cắn chặt hàm răng, cố gắng cự tuyệt. Nhưng cô không muốn bản thân mình mềm yếu như thế nữa, chỉ cần anh dụ dỗ một chút, liền ngoan ngoãn như con cừu nhỏ đưa tới cửa, cô làm đủ rồi, dù có là Tô Lưu Cảnh, con gái của nhà họ Tô thì như thế nào? Cô càng không phải là một sủng vật thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi!
Hình Hạo Xuyên cũng không vội, chút kĩ xảo này với anh mà nói cũng không phải là vấn đề gì, một tay ôm lấy đầu của cô, một tay đưa xuống, đặt lên trên eo của cô, êm ái lại triền miên vuốt ve, nơi này chính là địa phương nhạy cảm của cô, đối với thân thể này so với chính bản thân cô anh còn hiểu rõ, quen thuộc hơn nhiều.
Vòng eo bị anh nhẹ nhàng ve vuốt, Tô Lưu Cảnh mở to hai mắt, cảm giác tê dại vừa xa lạ lại quen thuộc cuốn tới, không cần suy nghĩ cũng biết ý đồ của anh là gì, nhưng cô vẫn cố gắng cắn chặt hàm răng, không để cho anh được như ý, dưới chân dùng sức, giẫm lên mũi chân của anh muốn bức bách anh phải buông mình ra.
Vậy mà, Hình Hạo Xuyên dường như không cảm thấy đau đớn gì, vẫn không hề nhúc nhích, ngược lại chính cô, vì vừa giơ chân lên đạp anh nên không đứng vững, cả người nghiêng cả về phía sau.
Hình Hạo Xuyên muốn đỡ cô, nhưng không nghĩ tới cả hai người lại cùng rơi xuống hồ.
Dưới sức nặng của hai người, dễ dàng làm bắn ra xung quanh những bọt nước khổng lồ, Tô Lưu Cảnh không ngờ mình lại bị rơi vào trong nước, theo bản năng kêu lên một tiếng, lại không nghĩ rằng lại tạo thời cơ cho Hình Hạo Xuyên lợi dụng.
Thừa dịp cô không chú ý, đầu lưỡi của anh nhanh chóng công thành đoạt đất, xâm nhập vào trong khoang miệng ngọt ngào, mưu đồ rốt cuộc cũng thành công, đầu lưỡi mang theo hương bạc hà nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá thoang thoảng chẳng khác nào cuồng phong đánh tới, cuốn qua từng tấc thủ phủ, càn rỡ mút vào hương vị ngọt ngào như mật, cưỡng đoạt hô hấp của cô từng chút từng chút một.
Rốt cuộc anh đã biết, tại sao mình lại tránh né nụ hôn Tiếu Như Nghê tự động dâng lên tận cửa, bởi vì bản thân đã sớm nhớ rõ tư vị này của Tô Lưu Cảnh.
Rơi vào trong nước, căn bản không có biện pháp hít thở, mà cái hôn hừng hực cuốn tới chẳng khác nào mưa to gió lớn, dưỡng khí trong miệng lại không ngừng bị Hình Hạo Xuyên cướp đi, đầu óc của Tô Lưu Cảnh ngây ngất choáng váng, nhưng tay còn không quên yếu ớt vùng vẫy.
Bên tai chợt vang lên một câu thâm trầm ngắn ngủi: “Em không phải !”.
Đây chỉ là một câu nói thật đơn giản, ý tứ cũng không rõ ràng, ngay sau đó lại vùi đầu vào nụ hôn kịch liệt, vậy mà cánh tay đang vùng vẫy của Tô Lưu Cảnh lại chợt khựng lại như kỳ tích, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Không phải là cái gì? Thoáng như là câu trả lời câu hỏi trước đó của cô, anh đang muốn nói…, cô không phải đóa hoa số mệnh ngắn ngủi lại có giá rẻ mạt kia sao?
Nghĩ đến đây trong đôi mắt to trong trẻo, một giọt, rồi lại một giọt nước mắt trào ra không ngừng, chẳng thể nào ngưng lại được. . .