“Hình, em, thân thể của em rất tốt, hiện tại thực sự không có vấn đề gì, em rất khỏe, em thật sự tốt vô cùng “, Tiếu Như Nghê kéo tay Hình Hạo Xuyên, cố cười nói.
“Nhược Nhược, đừng như vậy, chỉ cần phối hợp trị liệu với bác sĩ, anh bảo đảm em sẽ tốt thôi, anh bảo đảm đấy!”. Hình Hạo Xuyên không đành lòng, vỗ vỗ mặt an ủi, Tiếu Như Nghê, dù sao cũng đã từng là người anh đã yêu, mà hiện tại, tình cảm đối với cô chỉ còn là một phần trách nhiệm.
Tiếu Như Nghê chợt giằng co: “Không! Em không muốn trị liệu! Em không muốn vào phòng mổ, em không muốn đối mặt những thứ thuốc mê cùng dao giải phẫu đáng chết! Em không muốn! Chúng thật là đáng sợ!”.
Hình Hạo Xuyên thấy cô ta đột nhiên kích động, liền vội vàng trấn an: “Nhược Nhược! Đừng sợ, anh ở chỗ này!”
Tiếu Như Nghê dường như vẫn còn đang đắm chìm vào trong ký ức đáng sợ, ôm lấy đầu, sợ hãi nói: “Em không muốn! Bọn họ sẽ làm tóc của em từng sợi từng sợi rớt xuống, em sẽ trở nên rất xấu, rất xấu, xấu xí đến nỗi không giống người. . . . . . Những thứ đáng sợ trong phòng giải phẩu, rất có thể một khi đã nằm trên đó liền sẽ không tỉnh lại. Em không muốn nằm ở trong lòng đất lạnh lẽo xa lạ, nếu vậy em tình nguyện ở bên anh, tình nguyện chết trong lồng ngực của anh, chứ không cần ngay cả một lần cuối cũng không nhìn thấy được anh. . . . . . Cảm giác đó thực sợ hãi, em cũng đã trải qua vô số lần, trong ba năm kia cơ hồ mỗi một ngày em đều sống không bằng chết, em không muốn lặp lại những ngày như vậy!”.
Hình Hạo Xuyên nhíu mày thật chặt, lại nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tiếu Như Nghê, không đành lòng ôm cô vào trong ngực mà vỗ về an ủi, nhưng cái ôm này không mang theo chút tình cảm nam nữ nào chỉ đơn thuần giống như bạn bè thân thiết thì đúng hơn.
Tiếu Như Nghê túm lấy áo sơ mi trước ngực anh, khóc thút thít nói: “Hình, em có chỗ nào không tốt sao? Anh nói cho em biết đi! Em có thể thay đổi, anh nói đi, dù có thế nào em cũng có thể vì anh mà thay đổi, chỉ cần anh vui là được”. Trong mắt lăn tăn gợn sóng, mang theo vẻ tuyệt vọng không gì so sánh nổi, làm cho người ta không nhịn được mà thương xót.
“Đừng như vậy, em rất tốt, Nhược Nhược, em thật sự rất tốt”. Tiếu Như Nghê càng như vậy, càng khiến cho Hình Hạo Xuyên cảm thấy áy náy. Cô rất tốt, có điều không hiểu vì sao, tình cảm này của bọn họ bất giác qua thời gian dài đã bị hao mòn rồi.
Tiếu Như Nghê chợt nở nụ cười khổ: “Hình, anh không còn yêu em nữa đúng không?”.
Hình Hạo Xuyên không nghĩ tới cô đã phát giác ra được, mím môi không nói gì, hoặc cũng có thể là không biết nên nói sao với cô.
“Anh đã yêu người khác rồi đúng không?”, Tiếu Như Nghê nghẹn ngào nói tiếp: “Hình, em biết rõ mình sống không được lâu, căn bệnh của em thực sự không chữa được tận gốc. Em chỉ có một nguyện vọng đó chính kết hôn với anh, em muốn làm vợ của anh, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi thôi cũng được, dù cho ngày hôm sau có phải chết cũng hạnh phúc lắm rồi, cầu xin anh đấy, em thực sự rất yêu anh. . . . . .”
“Em van cầu anh. . . . . . em thật sự không sống được bao lâu nữa, nghe nói một khi bệnh ung thư tái phát thì nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, anh cứ xem như em đáng thương, làm tròn giấc mộng cuối cùng của em có được hay không? Van anh. . . . . .” Tiếu Như Nghê tái mặt, cầu xin. Giọng nói vô vọng như thế cho dù là ai cũng không đành lòng nhẫn tâm cự tuyệt.
“Em . . . . .”, Hình Hạo Xuyên nhíu mày thật chặt , lúc này đối mặt với một người bệnh nặng thì cho dù ai cũng không cách nào cự tuyệt được.
“Thứ em muốn, chỉ như vậy mà thôi, anh yên tâm, em sẽ không quấy nhiễu đến anh. Em thề, Hình, em không còn bao nhiêu thời gian nữa, xin anh. . . . . .”. Giọng nói của Tiếu Như Nghê càng ngày càng yếu, dường như đang phải chịu đau đớn vô cùng, cô ta gắt gao ôm bụng, đôi môi lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán.
Thấy tình huống không tốt, Hình Hạo Xuyên liền hô to một tiếng: “Nhược Nhược!” Sau đó nhanh chóng gọi bác sĩ, y tá tới cấp cứu.
Tiếu Như Nghê được đặt lên băng ca, đưa đến phòng chẩn đoán để kiểm tra, nhưng vẫn cố giùng giằng kéo tay Hình Hạo Xuyên không muốn đi vào.
“Hình, đồng ý với em, xin anh đấy, em chỉ có một yêu cầu cuối cùng này thôi, anh đáp ứng với em đi mà, nếu không. . . . . . em sẽ không tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào!”. Tiếu Như Nghê cắn răng yếu đuối nói.
Cô ta biết, lợi thế của bản thân thật sự không nhiều lắm, duy nhất chỉ có thể dựa vào sự áy náy cùng với thương hại của Hình Hạo Xuyên với mình mà thôi, cho nên phải cố gặng lợi dụng thật tốt, túm lấy cơ hội này.
“Chuyện này chờ em kiểm tra ra chúng ta sẽ thương lượng lại nhé?”, Hình Hạo Xuyên nóng nảy nói.
Hai hàng nước mắt trên mặt Tiếu Như Nghê chậm rãi chảy ra: “Hình, em cầu xin anh, nếu như anh không đồng ý, thì em sẽ tình nguyện chết ngay bây giờ. . . . . .”
Hình Hạo Xuyên cắn răng, không thể thốt ra lời cự tuyệt, bác sĩ y tá bên cạnh lại khẩn trương thúc giục, anh nên đồng ý với cô ấy, trong tình huống này dù là lừa gạt cũng là việc nên làm.
“Được, anh đồng ý với em, chủ nhật này sẽ tỏ chức đính hôn”, Hình Hạo Xuyên cố gắng thốt ra từng chữ.
Rốt cuộc Tiếu Như Nghê cũng hài lòng buông tay, mặc cho các bác sĩ đẩy vào phòng chẩn đoán. Tầm mắt lúc này khẽ chuyển, liền thấy được Tô Lưu Cảnh đứng ở trong góc vẫn trầm mặc không lên tiếng, nở nụ cười hả hê, rốt cuộc cô ta đã thắng .
Tô Lưu Cảnh, cô nhất định phải bại dưới tay tôi, bởi vì côi vĩnh viễn sẽ không tranh được với một người đang cận kề cái chết!
Trong lòng Tiếu Như Nghê chợt dâng lên một luồng hả hê khoái cảm, ha ha. . . . . . Đến cuối cùng, người thắng vẫn là cô ta! Hãy chờ xem, chẳng mấy chốc Tô Lưu Cảnh sẽ được tận mắt nhìn thấy cô và Hình kết hôn! Cô ta muốn để cho con nhóc kia phải nếm đủ tất cả khổ sở!
Đây chính là sự trả thù cuối cùng của cô ta!
Trên mặt Tô Lưu Cảnh không có biểu tình gì, hoàn toàn không thấy tức giận, mà chỉ cảm thấy thương hại mà thôi, người phụ nữ này, phải dùng đến trình độ như vậy để đả kích cô sao? Đáng tiếc, đã để cho cô ta phải thất vọng rồi.
Tô Lưu Cảnh xoay người muốn rời đi, chợt lại bị một bàn tay vươn tới kéo lại.
Hình Hạo Xuyên chau mày lại, kéo tay của cô nói: “Tôi sẽ không kết hôn .”
Tô Lưu Cảnh nhìn người đang lôi kéo tay của mình, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, cười nói: “Vậy sao?”, điều này có liên quan gì tới cô chứ?
Thấy biểu tình cái gì đều không để ý kia của cô, sắc mặt Hình Hạo Xuyên càng ngày càng trầm, Tô Lưu Cảnh như vậy, để cho anh cảm giác mình hoàn toàn không thể chạm tới trái tim của cô, bản thân anh đã bị bài xích ra ngoài thế giới của cô, cảm giác như thế thật sự không tốt. Anh kéo tay Tô Lưu Cảnh lại, rồi lại dắt cô đến phòng kế bên, sau đó đóng cửa lại, gắt gao giam cầm cô ở giữa hai cánh tay của mình.
“Tôi nói, tôi sẽ không kết hôn, em có nghe thấy hay không!”. Hình Hạo Xuyên lại lặp lại một lần nữa: “Nhược Nhược ngã bệnh, tôi không thể không làm như vậy”. Tiếu Như Nghê, đối với anh mà nói chính là một phần trách nhiệm không thể nào buông tay.
Tô Lưu Cảnh cố gắng đẩy anh ra, cố gắng thoát khỏi không gian nhỏ hẹo đè nén kia, nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì, liền cười như không cười nói: “Tiên sinh, điều này chẳng quan hệ gì tới tôi cả”.
Anh vốn là như vậy, luôn biến Tiếu Như Nghê thành đối tượng yếu ớt phải bảo vệ, còn cô thì sao? Sợ rằng anh chưa bao giờ từng nghĩ tới .