Hôn lễ long trọng này vốn là một hôn lễ hạnh phúc, cô dâu xinh đẹp chú rể anh tuấn, nhưng bởi vì biến cố đột ngột ập đến, mà ầm ầm sụp đổ.
Trên mặt Tô Lưu Cảnh nước mắt không ngừng tuôn rơi, im lìm chảy qua khóe miệng đang cố gắng cong lên của cô, trông lại càng thêm tang thương, một giọt, hai giọt, lặng lẽ rớt xuống chiếc váy cưới trắng như tuyết, giống như thiên sứ vừa lạc bước vào địa ngục trần gian, bi thương không cùng, mỏng manh như cơn gió tùy thời đều có thể sẽ tan biến, hóa thành sương khói hòa tan vào hư vô.
Đẹp như vậy, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi.
Hình Hạo Xuyên và Thương Thiên Kỳ đều hoảng hốt nhìn cô, một Tô Lưu Cảnh như vậy làm cho người ta bất giác thấy sợ hãi, tựa như một con búp bê bằng sứ, không cẩn thận va vào sẽ bể nát.
Hình Hạo Xuyên tiến lên trước một bước, không để ý đến việc cô phản kháng lại mình, muốn ôm cô vào lòng. Anh thừa nhận, lần này bản thân thật hèn hạ, lợi dụng thân thế của Tiểu Mễ, vạch trần sự thật ngay tại hôn lễ này trước mặt bao người. Cái anh muốn chính là chặt đứt hoàn toàn ý niệm của Tô Lưu Cảnh, cướp lại cô trở về bên cạnh mình. Vậy mà khi nhìn thấy biểu tình thảm đạm kia của cô, ngực lại như bị đâm một dao vô cùng đau đớn, trong lòng thậm chí còn daagn lên cảm giác sợ hãi, nếu giờ phút này không giữ cô lại, rất có thể sẽ bị cô thống hận cả đời!
Vậy mà còn chưa ôm được người nào đó vào lòng, bất chợt, lại nhận lấy một đấm của Thương Thiên Kỳ hung hăng vung tới với lửa giận ngút trời, cắn răng quát: “Hình Hạo Xuyên, mày là đồ tiểu nhân hèn hạ, cút mau đi cho tao! Mày không có tư cách chạm vào cô ấy!”
Hình Hạo Xuyên bị tập kích bất ngờ không kịp tránh né, lãnh trọn cú đấm như trời giáng kia, chỗ khóe miệng rỉ cả máu, ánh mắt tóe lửa, nhổ ngụm máu trong miệng đi, sau đó mãnh liệt phản kích, đánh cho Thương Thiên Kỳ lảo đảo lui về phía sau: “Thương Thiên Kỳ, đừng quên, là ai đã lừa cô ấy suốt bốn năm qua!”.
Sắc mặt Thương Thiên Kỳ vô cùng khó coi, tiến lên túm lấy cổ áo của Hình Hạo Xuyên, quát um lên: “Hình Hạo Xuyên, con mẹ nó mày mau im miệng! Bốn năm trước, rốt cuộc là ai đã khiến cô ấy chịu tổn thương, là ai đã vứt bỏ cô ấy? !”. Rõ ràng là sắp có được Lưu Cảnh trong tay rồi, đột nhiên lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim này, phá tan hết tất cả!
Mà lúc này, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên cũng âm trầm đến đáng sợ, hai bên đều ghi hận lẫn nhau, nhất thời xông vào anh đấm tôi đá, rối tung rối mù.
Tô Lưu Cảnh nhìn hai người đàn ông trước mặt, ảm đạm mà cười cười, cười đến kiệt sức, cười đến đau triệt nội tâm, cười đến khi trong mắt đều là nước mắt vẫn chưa ngừng lại. Đây được coi là cái gì? Muốn đặc tả lại từng cảnh tượng bi ai mà cô đã trải qua để cô xem sao? Để cô trở thành trò cười trong mắt người khác, ha ha. . . . . . Bọn họ là ai chứ? Bọn họ rốt cuộc là ai? Cô có biết hay không? Hai người đang ông khiến cô cảm thấy bi ai kia, cả hai trong số đó, ai cô cũng không nhận ra!
Tô Lưu Cảnh bật cười, gắt gao túm chặt làn váy, không muốn ở đây ngây ngốc thêm bất cứ phút giây nào nữa, lập tức xoay người chạy nhanh ra khỏi cái lễ đường buồn cười này.
“Lưu Cảnh!”
Tô Lưu Cảnh oán hận nhìn bọn họ, la lớn: “Đừng tới đây! Tôi sẽ hận các người cả đời!”. Ánh mắt kia chất đầy hận ý, khắc sâu vào tâm khảm người đối diện khiến, ám ảnh khôn cùng.
Sau đó cô liền liều mạng chạy ra khỏi nơi cực kỳ hoang đường này.
“Lưu Cảnh! ! !” Hai người kia, ai cũng không màng đến đánh đấm gì nữa, lập tức đuổi theo Tô Lưu Cảnh, nhưng giờ phút này, lễ đường vô cùng rối ren, đợi đến khi đẩy hết những người khách kia ra, chạy ra ngoài giáo đường thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Lưu Cảnh đâu nữa?
Hai người đàn ông anh tuấn đứng ở hai đầu đại lộ lớn tiếng gọi tên một người con gái, đảo mắt tìm kiếm khắp xung quanh, nghĩ đến sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt vừa rồi của cô lúc chạy đi, thật sự không cách nào tưởng tượng nổi sẽ gặp phải chuyện gì! Bọn họ ai cũng không ngờ đến…