Quả nhiên, không ngoài dự liệu, ban đêm Tô Lưu Cảnh liền phát sốt.
Loại sốt này dường như phát sinh từ áp lực trong lòng quá lớn dẫn đến cơ thể không chịu nổi, lại không có chỗ nào phát tiết, cho nên mới mượn hệ thống miễn dịch hệ thống để phát ra ngoài. Nghiêm Hàn Dư suốt đêm đều canh giữ ở bên cạnh, một khắc không dám rời đi.
Nhìn cô nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn vô thức rên lên thành tiếng, Nghiêm Hàn Dư nhanh chóng thay khăn khác đắp lên cho cô, sau đó ngồi ở bên giường, vừa lau mặt, vừa canh chừng biểu cảm trên mặt cô, không biết sao, đột nhiên lại nhớ đến một màn ngoài ý muốn mới vừa rồi ở trong phòng tắm.
Người vạn năm sẽ không đỏ mặt thế nhưng đột nhiên lại nóng lên khác thường. Nói thật ra thì anh làm nghề bác sĩ này đã nhìn qua không ít thân thể của phụ nữ, nhưng ánh mắt vẫn luôn thanh khiết chỉ có y thuật chứ không mang chút sắc tâm nào, nhưng không thể không nói, khi thân thể thiếu nữ đạp vào trong mắt, đột nhiên máu trong người lại dâng lên một bầu nhiệt huyết đã bảy tám năm chưa từng có, chính là nhiệt huyết bừng bừng của thiếu niên.
Nghiêm Hàn Dư, một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, lại đang mơ ước đến cô gái nhỏ chỉ mới mười tám tuổi nhà người ta thế này thật rất tổn hại đến y đức rồi.
Nhưng lại không thể không nói, cô gái này xác thực cực kỳ xinh đẹp, tựa như một con thiên nga thanh thuần vậy!
Dưới ánh đèn, anh không nhịn được quan sát cô thật kỹ, lông mi dài cong vút, chóp mũi khéo léo, rồi lại nhìn cô khổ sở nhưng vẫn cố đè nén bản thân tựa như linh hồn bên trong đang ra lệnh cho bản thân: Nhẫn nhịn, kiên cường.
Không thể không thừa nhận, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cũng đã từng nhầm lẫn cô cùng với Tiếu Như Nghê, bởi vì hình dáng của hai người thật sự quá giống nhau, nhưng chỉ một giây kế tiếp anh liền phủ nhận. Trong ngày mưa to gió lớn hôm đó, khi anh nhìn thấy cô, toàn thân mỏng manh, ngồi dưới làn mưa rầm rập, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, một màn kia quả thật phảng phất mang theo cảm giác rung động chưa từng có.
Khi đó trong lòng anh đã hình dung như thế nào? Đúng rồi, tựa như một đóa hoa kinh lan yên lặng khóc thầm mặc cho gió mưa vùi dập. Ánh mắt nén lệ cơ hồ có thể soi rõ bóng dáng của anh trong đó.
Cô và Như nghê, hoàn toàn bất đồng. Như Nghê bề ngoài có vẻ nhu nhược, kì thực bên trong lại bền bỉ vô cùng, cô ấy có thể vì điều mình muốn mà chịu được tất cả mọi thứ. Mà cô gái này, lại đơn thuần hơn nhiều, cơ hồ giống như một chén nước lọc, có vẻ quật cường, kiên cường đấy, thế nhưng chỉ là ngụy trang bề ngoài mà thôi, chẳng khác nào con trai dưới biển, thô sáp, vỏ to cứng cáp chỉ để bảo vệ bên trong nhu nhược yếu ớt.
Tướng mạo tương tự, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, tuy nhiên bây giờ anh lại cảm thấy, người thiếu nữ này, càng khiến cho bản thân đau lòng? Điều này có lẽ không liên quan đến tình cảm, hoặc là tâm tình khác, chỉ đơn thuần là thương tiếc mà thôi.
Nhưng có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không phát giác ra, tận sâu thẳm đáy lòng đã lăn tăn gợn sóng rồi. . .
********************OOXX***********OOXX**********************
Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cơn sốt đã hạ, cô cũng mơ hồ cảm giác mình phát sốt, cả người nóng ran khó chịu, nhưng vẫn có người một mực ở bên cạnh chăm sóc, tuy muốn nói cám ơn, nhưng là thân thể giống như kháng nghị vậy, không nhấc nổi bất kỳ hơi sức nào, đầu óc cực kỳ hỗn loạn .
Cửa chợt bị đẩy ra, Nghiêm Hàn Dư bưng đĩa, mỉm cười đi tới nói: “Em tỉnh rồi, mau ăn chút gì đi, tôi nấu ít cháo, cùng chút thức ăn, em mới vừa hạ sốt, nên ăn thanh đạm sẽ tốt cho dạ dày!”. Nho nhã, trước sau như một.
Tô Lưu Cảnh thấy anh phục vụ tận nơi như vậy, vội vàng ngồi dậy, đáp: “Cám ơn! Không cần đâu, em tự mình đến ăn!”.
Nhưng mới vừa xuống giường, liền kinh hô một tiếng, bên dưới trống không, trên người độc chỉ có áo sơ mi vừa rộng vừa dài đến đùi. Một mảng da thịt trắng nõn lập tức lộ ra, đôi chân thon dài cùng với mắt cá chân bóng loáng, áo sơ mi tuy rộng nhưng cũng không thể hoàn toàn che giấu, dưới cổ áo, là xương quai xanh mảnh khảnh nhìn không sót cái gì, nửa bả vai không thuận theo lộ ra ngoài không khí.
Tô Lưu Cảnh trên mặt hồng thấu, cực kỳ xấu hổ, vội hô lên một tiếng, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, chợt nhảy lên giường chui vào trong chăn. Nhưng không biết, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cùng với tư thái e lệ kia chẳng khác nào cô bé quàng khăn đỏ, càng làm cho sói xám lớn muốn nhào qua cắn cho một ngụm.
Nghiêm Hàn Dư ho nhẹ một tiếng, cơ hồ có ý nghĩ muốn chạy trối chết, nói: “Tôi để cháo ở dây, em, em đi đánh răng rửa mặt xong rồi ăn nhé . . .”. Bác sĩ Nghiêm thật đáng thương , trong thầm mắng đáng chết, sáng sớm ông trời đã để cho anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thật là ngại mạng anh quá dài hay sao?
Trong phòng, Tô Lưu Cảnh chui đầu vào trong chăn, lúc này mới chậm rãi nhớ lại, những hình ảnh ngày hôm qua cuối cùng dừng lại ở trong phòng tắm, nói như vậy, là anh ấy mang cô từ trong phòng tắm ra ngoài, là anh ấy mặc áo sơ mi cho cô, vậy. . . . . . Trời ơi, tại sao lại ở trước mặt người khác phái. . . . . . Để cho cô chết đi!
Qua thật lâu, Tô Lưu Cảnh mới miễn cưỡng mặc chỉnh tề từ trong phòng không được tự nhiên đi ra ngoài, quần Nghiêm Hàn Dư so với cô quá rộng, vì thế dưới bắp chân nổi lên hai tầng dày cộp, nhưng vẫn không vừa người lắm tựa như búp bê mặc quần áo vậy.
Tô Lưu Cảnh đỏ mặt xấu hổ cúi đầu nhìn sàn nhà, đứt quãng nói: “Cái đó, cám ơn anh, tối hôm qua đã cứu em”. Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên, sau đó vội vàng tìm đề tài nói: ” . . . Cháo em đã ăn hết rồi, rất ngon! Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . . em đi rửa bát . . . . .”
Nghiêm Hàn Dư cố ra vẻ trấn định ngồi ở trên ghế sô pha, cầm tờ báo ngày hôm trước lên làm bộ nhìn nhìn, sau đó ừ một tiếng, lại tùy tiện nói: “Đợi đã! Em vừa mới hết bệnh, để tôi rửa cho!”. Nói xong liền bước đến giành chén mang đi rửa.
Tô Lưu Cảnh hoảng hốt, cũng muốn giành lại, tay hai người lại lơ đãng chạm vào nhau, tâm đều run lên, liền buông tay, cái chén đáng thương cứ như vậy bị quăng xuống đất.
“Ngại quá, làm vỡ cái chén rồi! Em! Em đi dọn!”, Tô Lưu Cảnh vội cúi người nói xin lỗi.
Nghiêm Hàn Dư nhìn cô cúi người thu thập mảnh vụn, ngẫm lại hành vi khác thường vừa rồi có chút dở khóc dở cười, vuốt vuốt trán, vội ngăn lại: “Để tôi dọn cho, cẩn thận lại đứt tay”.
Tô Lưu Cảnh thấy anh cẩn thận nhặt hết mảnh sứ vỡ trong tay mình, sau đó đuổi cô qua một bên, lòng chợt ấm áp, anh như thế chẳng khác nào một người anh trai cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc em gái vậy.
Tô Lưu Cảnh đang định mở miệng nói, đột nhiên đúng lúc này lại nghe thấy chuông cửa vang lên.