Phong Trác Nhiên cố ý sắp xếp sao cho tin tức đính hôn càng ngày càng nóng, đến lúc cao trào nhất, lại tiếp tục tung ra một tin tức kinh người hơn đó chính là buổi lễ đính hôn của họ sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau.
Đây quả thực làm cho người ta kinh hãi không thôi, càng làm cho mọi người đều gấp gáp như đang bò trên chảo nóng. Cả giới truyền thông ai nấy cũng đều nghiến răng nghiến lợi oán hận mắng Phong Trác Nhiên âm hiểm, lại vừa vội vàng đưa tin, nhìn số lượng tiêu thụ không ngừng tăng cao lại càng vui vẻ ra mặt.
Sau một thời gian im ắng, đột nhiên lại xuất hiện tin tức này, hiệu quả quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc này chỉ cần mở ti vi, cho dù là kênh nào cũng đều có thể thấy được tin tức đính hôn của Phong đại thiếu gia cùng với nữ vương Suzzy trong truyền thuyết.
Trong lúc người khác đang bận tối mặt tối mày thì mấy nhân vật chính lại nhàn nhã ung dung làm chuyện của mình, mặc kệ thế giới bên ngoài rối ren ra sao cũng không thèm để ý, tựa như không liên quan đến mình, lẳng lặng chờ ngày mai đến.
Hình Hạo Xuyên và Thương Thiên Kỳ không ngừng oanh tạc điện thoại, nhưng Tô Lưu Cảnh chỉ mặc cho nó không ngừng rung lên, hai người kia, một người cô không muốn nhận, còn người kia cô lại càng không thể nhận.
Tiểu Mễ gối đầu lên chân Tô Lưu Cảnh, nũng nịu nói: “Mẹ à, sao mẹ lại không nhận điện thoại?”.
Tô Lưu Cảnh cười cười, vỗ vỗ lên gương mặt hồng hào của cậu nhóc đáp: “Đâu có, họ gọi nhầm thôi, chẳng phải ngày mai Tiểu Mễ có buổi ngoại khóa ở trường sao? Mau ngủ sớm đi, không mai lại tới trễ, bị các bạn cười cho đấy!”.
Tiểu Mễ cười hi hi ha ha, sau đó hào hứng chạy vào phòng ngủ của mình.
Tô Lưu Cảnh nhìn dáng vẻ hoạt bát của con trai, khóe miệng khẽ cong lên. Buổi ngoại khóa này thật ra là do cô an bài, vì ngày mai nhất định sẽ có một trận đánh ác liệt, cô không muốn Tiểu Mễ trở thành con cờ bị người ta lợi dụng, cho nên trước đó đã bố trí cho Tiểu Mễ đi ra ngoài du ngoạn cùng với lớp của cậu bé. Tất cả ân oán đều là chuyện của người lớn, trẻ con không cần phải can dự vào. Cô chỉ hi vọng cậu nhóc có thể vui vẻ sống bình yên qua ngày.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Tiểu Mễ đến nhà trẻ, Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, hít thở thật sâu, chuẩn bị bước vào cuộc chiến.
Phong Trác Nhiên khoác trên người bộ lễ phục ưu nhã, hơi cúi người, nhếch miệng mời: “Vị hôn thê xinh đẹp của tôi, xin hỏi, tôi có vinh hạnh mời em cùng lên xe không?”
Tô Lưu Cảnh nhìn anh ta cố ý trêu đùa để mình đỡ căng thẳng, khẽ nhoẻn miệng cười, nể mặt bước lên xe. Hiện tại Phong Trác Nhiên chính là đồng minh của cô, thậm chí cô còn lệ thuộc vào anh ta ít nhiều. Dù sao, đối thủ mạnh hơn Hình thị thật không dễ tìm, mà một nhà thiết kế ưu tú hàng năm đều có sản phẩm đặc biệt, dựa vào phong thái đó cũng có rất ít người có thể xứng đôi với cô. Cho nên, trên vài phương diện mà nói, thật ra thì Phong Trác Nhiên đã nhân nhượng cô mấy phần, có điều anh ta không nói mà thôi.
Lúc đến hội trường, ở cửa đã chật ních ký giả, Phong Trác Nhiên thấy vậy liền lên tiếng: “Nữ kỵ sĩ dũng cảm, chuẩn bị xong chưa?”.
“Ừm!”, Tô Lưu Cảnh khẽ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, mỉm cười bước ra ngoài.
Cửa xe vừa mở ra, ngay lập tức có vô số ánh đèn lóe lên liên tục, chói hết cả mắt. Bên tai huyên náo không ngừng, tất cả các ký giả chen lấn nhau lên tiếng, những ánh mắt soi mói kèm theo ống kính đen ngòm khiến cho Tô Lưu Cảnh như trở về bốn năm trước, trong đầu lại hiện lên những tin tức đáng sợ cơ hồ muốn đẩy người ta vào chỗ chết kia.
Nhưng, hiện tại cô đã không còn là Tô Lưu Cảnh của bốn năm trước nữa!
Hai gò má của Tô Lưu Cảnh trở nên nhợt nhạt, ngay sau đó cô liền ra lệnh cho mình, phải giữ tư thái hoàn mỹ nhất để đối mặt với đám người ngoài kia. Nếu như ngay cả giới truyền thông cô cũng không dám đối mặt, thì sao lại có thể đối chọi với Hình Hạo Xuyên? !
Hai người họ nhìn nhau mỉm cười đi vào hội trường, người đàn ông tuấn lãng nho nhã, người phụ nữ thì duyên dáng xinh đẹp, hình ảnh hài hòa như thế khiến cho con người ta ca thán không thôi.
Tô Lưu Cảnh đang mỉm cười, đột nhiên nhìn thấy Thương Thiên Kỳ cách đó không xa, trong con ngươi mỏng màu xanh dương chất chứa đầy mâu thuẫn, hai hàng lông mày nhíu chặt, đăm chiêu nhìn cô không chớp, vừa quấn quýt si mê, đan xen vào đó là nỗi bi thương khó diễn đạt bằng lời.
Anh lẳng lặng nhìn cô dường như muốn khẩn cầu cô nên dừng lại tất cả.
Lòng Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, vì sao anh lại tới nơi này, không sợ bản thân sẽ bị giới truyền thông đẩy lên đầu sóng ngọn gió một lần nữa hay sao? Tô Lưu Cảnh liều mạng cắn chặt răng, ra lệnh cho mình di dời tầm mắt. Cô đã quyết định rồi, không thể vì bất kỳ thứ gì mà mềm lòng, nhất định phải cứng rắn hơn nữa!
“Sao thế ?”, Phong Trác Nhiên ghé vào bên tai nhẹ giọng hỏi.
Tô Lưu Cảnh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, đáp: “Không có gì, chúng ta vào thôi!”, sau đó quay mặt về phía truyền thông cố gắng duy trì nụ cười tươi tắn.
Dưới sự che chắn của nhân viên bảo an, Tô Lưu Cảnh và Phong Trác Nhiên giữ tư thái vô cùng hoàn mỹ đi vào bên trong hội trường, nhân tiện đó đám người truyền thông cũng chen chúc mà theo vào.
Bỏ lại bên ngoài hội trường, Thương Thiên Kỳ trơ trọi đứng đó, nhìn theo bóng lưng của hai người đang khoác tay nhau, ngay cả một ánh mắt cô cũng lười bố thí cho mình. Cô nghĩ làm như vậy sẽ khiến cho anh hoàn toàn chặt đứt ý niệm đối với mình sao? Nhưng có lẽ cô không biết, trong lòng anh, cô đã sớm hòa vào máu thịt, thâm căn cố đế, có muốn nhổ cũng không thể nào ra được.
Lưu Cảnh à, nên nói em quá thiện lương, hay là quá độc ác đây. Chỉ cần em muốn, bất cứ thứ gì anh cũng đều có thể cho em, chỉ cần em mở miệng, dù em không thể báo đáp lại nhưng chỉ cần em mở miệng nói một câu thôi, anh sẽ dốc hết toàn lực ra giúp em đối phó hết thảy. Vì sao, vì sao em lại muốn đẩy anh ra xa như thế?
Thương Thiên Kỳ cô độc tựa lưng lên vách tường, nhìn lên bầu trời cao vời vợi, khẽ cười, giơ tay lên che mắt.
Sau sự kiện này, giữa bọn họ, xem như đã hoàn toàn cắt đứt, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng bị cô tự tay chặt đứt rồi.
Bất giác anh thấy thật băn khoăn, những năm tháng qua rốt cuộc bản thân mình đang làm gì? Anh đã cố gắng hết sức để cho mình có thể cân sức ngang tài với Hình Hạo Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại. Vậy những cố gắng đó, có ý nghĩa gì chứ? Nó chẳng qua chỉ là một chuyện cười. . . . . .
Khẽ bật cười, từ giữa kẽ tay bất chợt có dòng chất lỏng nóng bỏng khẽ chảy ra. Thương Thiên Kỳ tự giễu nhếch khóe miệng. Ai nói đàn ông sẽ không rơi lệ? Người thốt ra câu nói này khẳng định chưa từng thể nghiệm qua khổ sở là gì.
Bỗng nhiên có một chiếc khăn tay không tiếng động đưa tới trước mặt, Thương Thiên Kỳ sửng sốt ngước nhìn lên, đối mặt với ánh mắt đầy lo lắng của Mary, anh thoáng ngẩn người, rồi chậm rãi nhận lấy. . .