Tô Lưu Cảnh xoay người, cố gắng không thèm để ý lau đi nước mắt trên mặt, sau đó miễn cưỡng cười nói: “Anh Nghiêm, cám ơn anh đã đến thăm em, em. . . hiện tại rất tốt!”.
Nghiêm Hàn Dư nhìn khoảng trống trước ngực, thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền kéo tay của cô, hỏi ngược lại: “Em rất tốt sao?”.
Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, tiếp tục miễn cưỡng đáp: “Đúng, đúng vậy, anh xem, bây giờ em quả thực sống rất tốt.”
Nghiêm Hàn Dư nghe thấy vậy, cười cười tự giễu, ánh mắt lại nghiêm túc hơn trước nhiều: “Rất tốt? Dáng vẻ này của em mà xem ra rất tốt ư? Cho nên sao? Ý của em là, bản thân sống rất tốt, cho nên anh không cần đến đây nữa phải không?”.
Tô Lưu Cảnh bị hỏi dồn khó tránh được chật vật, ánh mắt sắc bén kia của anh tựa như đều hiểu được rõ ràng mọi chuyện, lập tức tránh né, cắn cắn môi, không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy, thật ra ý của cô chính là như thế. Cô có khác nào một người xúi quẩy, bất kỳ ai cứ ở bên cạnh cô cũng đều bị liên lụy, bất luận là cha mẹ, em trai hay là bất kể ai quan tâm đến cô đều bị tổn thương. Cô thật sự không muốn kéo thêm người nào xuống nước nữa. Huống chi, hiện tại cô còn muốn báo thù, thì càng không thể liên lụy đến anh.
Còn có một chuyện bí mật mà cô chưa từng đề cập đến đó chính là: bản thận bây giờ chỉ chăm chăm muốn báo thù, lòng dạ không còn trong sáng như trước kia, cô không muốn đánh mất chút tốt đẹp của mình ở trong lòng anh. Nếu thế cô cũng không biết mình phải xử sự như thế nào cho phải nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Lưu Cảnh nắm chặt tay, ra lệnh cho mình phải tuyệt tình hơn nữa: “Đúng thế, điều em muốn chính là như vậy, anh hãy mau đi đi!”
Mỗi một chữ cô thốt ra giống như vô tình rắc muối vào lòng Nghiêm Hàn Dư, khiến anh vừa đau lòng đồng thời trái tim tựa hồ cũng phủ thêm một tầng băng giá.
Tô Lưu Cảnh cưỡng bách bản thân đẩy tay anh ra, độc ác xoay người rời đi. Mỗi một bước đều phải cố ra lệnh cho chính mình, không được quay đầu lại, không thể quay đầu lại!
Vậy mà, một lồng ngực nặng nề từ phía sau bất chợt vươn tới, ôm chặt lấy cô, ghì vào trong lòng, lực độ này cơ hồ như muốn khảm cả người con gái phía trước vào tận sâu trong linh hồn mình.
Bên tai, hô hấp của Nghiêm Hàn Dư, đè nén mà nặng nề, trong nặng nề lại mang theo cả bi thương đè nén, nặng nề giáng vào tim cô, không tài nào thở nổi. Tô Lưu Cảnh gồng cứng người nhưng vẫn không tài nào kìm được, nước mắt cứ thế lặng lẽ chảy xuống.
“Tiếu Như Nghê bị điên rồi!”. Nghiêm Hàn Dư ở phía sau khẽ nói, nhưng từng lời kia lại đánh thẳng vào tim của cô.
Tô Lưu Cảnh không thể tin mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Cái gì chứ? !”
Trong ấn tượng của cô Tiếu Như Nghê vốn là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, sao có thể bị điên được? !
Nghiêm Hàn Dư nhíu nhíu mi tâm, chăm chăm nhìn Tô Lưu Cảnh, ánh mắt kia vừa ẩn chứa thương tiếc cùng với đau lòng vô hạn, anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Đúng vậy, cho nên, bây giờ em vẫn còn muốn tiếp tục giấu giếm anh những chuyện kia.
Tô Lưu Cảnh nghe vậy, thân thể khẽ run lên, đôi môi cũng trắng bệch.
Anh . . . đã biết được gì rồi? Không, không thể nào, làm sao anh có thể biết được?
“Anh, anh nói lung tung gì đó? Em chẳng hiểu gì cả, em đâu có giấu diếm cái gì. . . . . . anh Nghiêm, em, … em có việc đi trước đây!”. Tô Lưu Cảnh yếu đuối cười cười, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh lập tức rời đi.
Vậy mà còn chưa kịp xoay người, liền mạnh mẽ bị kéo ngược trở lại, Nghiêm Hàn Dư dùng sức giữ chặt bả vai của cô, lớn tiếng nói: “Đến tột cùng là em còn muốn lừa gạt anh tới khi nào? Chẳng lẽ anh không đáng giá để anh tin tưởng, không đáng giá để em dựa vào hay sao?!. Bốn năm trước, tại sao em lại muốn rời đi, còn muốn lừa gạt anh bao lâu nữa? !”.
Tại sao, cái gì cô đều muốn một mình gánh vác? Thật ra thì, chỉ cần cô nói một câu, chỉ một câu thôi, bất luận như thế nào anh cũng có thể đứng về phía cô, ở bên cạnh cô, trợ giúp cô hết thảy. Chỉ cần, cô không cự tuyệt anh ra ngoài ngàn dặm! Chỉ cần, cô cho anh một chút cơ hội! Anh đều có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
Mà không phải như bây giờ . . . . qua bốn năm đằng đẵng mới gặp mặt mà lại dốc sức đẩy anh cách xa mình . . .
Tô Lưu Cảnh lập tức chấn động, hai mắt mở lớn, môi không nhịn được run rẩy, anh . . . anh đã biết? Biết những thứ đen tối kia, biết cô những sự thật bẩn thỉu mà cô cố gắng che giấu, không, sẽ không đâu. . . Làm sao có thể chứ?
Nhìn thấy sự quật cường không chịu nhượng bộ ánh lên trong mắt cô, đáy lòng vừa cứng rắn của Nghiêm Hàn Dư lập tức mềm xuống, giơ tay lên muốn lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mi kia, vậy mà khi vừa chuẩn bị chạm vào lại lập tức khựng lại, gượng ép nâng cao lên, giống y như trước kia, khẽ xoa tóc của cô nói: “Mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, hãy để cho anh ở bên cạnh em, được không?”.
Tô Lưu Cảnh hết sức khắc chế để mình không bật khóc, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà thi nhau rớt xuống, chợt đẩy tay Nghiêm Hàn Dư ra, cất giọng nức nở mang theo một chút khàn khàn nói: “Nếu như anh đã biết trước kia em là người thế nào, ngu xuẩn, bẩn thỉu ra sao, không những thế còn bán cả thân thể của mình cho kẻ thù, có phải cảm thấy nực cười lắm không? Em chính là một người như vậy, nếu như anh đã đã thấy rõ ràng, vậy thì mời đi thôi, hẹn gặp lại!”. Từng chữ thốt ra từ miệng cô đều nồng đậm bi ai cùng tự giễu, vừa nói xong, liền lập tức quay người rời đi.
Cô không biết bản thân bị làm sao nữa, không thể nào khống chế mà thốt ra những lời kia, tựa như một người tự giam mình trong bóng tối, toàn thân giương đầy gai nhọn ngăn trở tất cả những ai cố gắng đến gần, cố gắng giữ cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng. Bởi vì, đứng ở trước mặt của cô, không phải là ai khác, mà chính là người cô quan tâm, để ý.
“Lưu Cảnh, không cần cố gắng đẩy anh ra như vậy, em làm vậy có phải là quá tàn nhẫn với anh hay không?”. Sau lưng, Nghiêm Hàn Dư nhìn theo bóng dáng thon gầy, khóe miệng nhàn nhạt giương lên, nụ cười kia đong đầy bi thương lẫn đau đớn khôn cùng. Từng chữ, từng chữ tựa như xuyên qua khe hở ngàn năm mà phất phơ bay đến, quất vào mặt, mang theo nồng đậm đau đớn cùng bi ai khó có thể diễn tả thành lời.
Bóng lưng quật cường của Tô Lưu Cảnh cuối cùng cũng run lên, ngón tay không ngừng nắm chặt, nhất định bảo trì tư thế cứng rắn, vậy mà bàn chân kia lại không bước nổi một bước nào.
Cô từ lâu đã thiếu thốn tình cảm, thật lâu thật lâu mùi vị của tình thân đã vắng mặt trong sinh mệnh của cô quá lâu rồi, cho nên, mỗi một điểm tốt, mỗi một điểm tốt, cô đều phải chôn giấu thật sâu ở trong lòng, không muốn đào lên.
Mà giờ khắc này, chỉ một câu nói nhẹ như gió thoảng, lại như sấm sét giáng vào tim cô, để cho cô không cất nổi một bước, lẳng lặng, mặc cho Nghiêm Hàn Dư ôm mình vào trong ngực. . .