Mục lục
Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lưu Cảnh mơ thấy mình đang từ hội trường chạy đến, vậy mà vừa đi tới cửa, lại chợt nghe có người thét chói tai: “Cái khung bị đứt rồi!”.

Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội muốn tránh đi, nhưng trong lúc hốt hoảng lại bị người nào đó không cẩn thận đẩy một cái, liền ngã sõng xoài trên mặt đất, sau đó nguyên một tấm biển quảng cáo tuyên truyền khổng lồ rơi xuống nặng nề đập lên. . . . . .

Tô Lưu Cảnh từ trong mộng tỉnh lại, bỗng dưng mở mắt, trên người thấm đầy mồ hôi lạnh, muốn động đây nhưng lại phát hiện toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy được, thì ra cô đang nằm trong bệnh viện.

Nhìn sang bên giường thấy người nào đó đang nằm úp mặt xuống, có lẽ Thương Thiên Kỳ đã quá mệt mỏi nên mới ghé đầu vào thành giường chợp mắt một lát, ngay cả quần áo trên người vẫn là bộ lễ phục tối hôm qua, phía trên còn dính ít vết máu. Trên gương mặt tuấn dật mang theo nồng đượm mệt mỏi, dưới viền mắt là một quầng thâm đen rõ rệt.

Tô Lưu Cảnh nhớ tới tối ngày hôm bản thân lại cự tuyệt lời tỏ tình của anh vừa lâm trận đã bỏ chạy mất dạng, còn cả vẻ mặt bi thương của Thương Thiên Kỳ khi đó, trong lòng cực kỳ áy náy, muốn giơ tay lên vuốt ve dấu vết mệt mỏi trước mắt anh, nhưng toàn thân lại chẳng có chút hơi sức nào.

Thương Thiên Kỳ ngủ không sâu lắm, Tô Lưu Cảnh vừa động anh liền tỉnh, thấy cô đã tỉnh lại, vội ngăn cản không để cô cố gắng ngồi dậy: “Đừng động, em bị thương ở trên đầu, chấn thương sọ não nhẹ, còn đang truyền dịch, thuốc tê vẫn còn chưa hết tác dụng đâu, bác sĩ nói hiện tại em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Anh Thương. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Tô Lưu Cảnh nhìn Thương Thiên Kỳ, đến tận lúc này mà anh vẫn đối xử với cô tốt như vậy, trong lòng càng thêm áy náy, cắn môi dưới gian nan nói.

Cô biết tối hôm qua ngay trước mặt báo giới trong và ngoài nước, bản thân mình làm như vậy đối với Thương Thiên Kỳ mà nói, không chỉ khiến cho tác phẩm kia tú hoàn toàn thất bại, mà còn làm anh mất hết thể diện trước tất cả mọi người.

Thương Thiên Kỳ là một người đàn ông tốt, nếu như, nếu như cô không gặp phải Hình Hạo Xuyên, nhất định sẽ bị rung động trước anh, sau đó sẽ yêu anh, nhưng trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không có từ nếu như, cho nên chỉ có thể thật xin lỗi anh mà thôi.

Thương Thiên Kỳ nhìn từng vòng băng trắng quấn trên trán cô càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch thêm, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy áy náy cùng với tự trách, đau lòng vuốt mặt của cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần em không có việc gì là được, những thứ khác, sau này hãy nói được không?”

Coi như cô có cự tuyệt, anh vẫn không thể bỏ cô đơn độc một mình được.

“Anh Thương, anh đánh em đi! Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, anh mau đánh em đi!”. Anh nói như vậy, càng khiến Tô Lưu Cảnh áy náy nhiều hơn, cầm lấy tay anh chủ động đánh mình, khóe mắt cũng rỉ ra những giọt nước mắt tự trách.

Đánh em đi, đừng…tốt với em như vậy, em là một cô gái xấu xa! Cô gái xấu xa!

Thương Thiên Kỳ thấy cô như vậy, càng thêm đau lòng, túm lấy tay Tô Lưu Cảnh giữ trong lòng bàn tay mình, nói: “Lưu Cảnh, anh không trách em. Là anh đã quá vội vàng, không cho em nhiều thời gian suy ngẫm, em không có bất kỳ lỗi nào cả”.

Hốc mũi Tô Lưu Cảnh chợt ê ẩm, nước mắt không ngừng “tí tách, tí tách” rớt xuống, tựa mặt vào trong ngực Thương Thiên Kỳ, mặc cho nước mắt chảy mãi không ngừng.

Tại sao? Tại sao anh không đối xử với em lạnh lùng một chút, cho dù có xử sự không tốt đi chăng nữa thì cô có thể chẳng phải tự trách, sao anh lại dịu dàng như thế này. . . . . .

Thương Thiên Kỳ ôm cô trong ngực, đau lòng vuốt ve mái tóc dài của cô, trong con ngươi mỏng màu xanh dương lóe ra vô tận thương yêu. Tô Lưu Cảnh khóc một lúc lâu, rốt cuộc thể lực dần dần cạn kiệt, mới tựa vào trong ngực anh để thở hổn hển.

Thương Thiên Kỳ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng như đang nâng niu một vật báu trong lòng bàn tay: “Em đói không, anh đi lấy ít đồ cho em ăn, ngoan, nằm xuống nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi nhiều thì thương tích mới mau lành chứ!”. Nói xong liền dịu dàng cười với cô, sau đó chỉnh lại chăn giúp cô, khe khẽ đóng cửa đi ra ngoài.

“Anh Thương. . . . . .” Thấy anh dịu dàng đối đãi với mình như thế, Tô Lưu Cảnh càng thêm áy náy, cắn môi âm thầm nhủ: Anh Thương, thật xin lỗi, em thật sự không đáng giá để anh đối tốt với em như vậy, thật sự không đáng giá, cái gì em cũng không thể cho anh, bao gồm thân thể, và cả trái tim này, người như em hoàn toàn không có chút giá trị nào. . . . . .

“Hừ, người đã đi rồi mà vẫn còn lưu luyến thế sao? Thật đúng là tình cảm!”, một giọng nói lạnh lùng từ cửa truyền tới.

Tô Lưu Cảnh vừa quay đầu ra nhìn, quả nhiên, là Hình Hạo Xuyên!

Hình Hạo Xuyên bước từng bước ưu nhã, tựa như một con báo đang dò xét lãnh địa của mình, đôi mắt đen nhánh thâm thúy vĩnh viễn nhìn không thấy đáy bắn thẳng lên người cô, lướt qua vùng trán bị thương mới vừa được Thương Thiên Kỳ hôn qua, sau đó trượt xuống cánh môi hồng nhạt, nói: “Nếu như đã không bỏ được, vậy sao tối ngày hôm qua lại không trực tiếp đồng ý? Còn băn khoăn cái gì?”

Mới vừa rồi anh ở ngoài cửa nhìn hai người bọn họ thân mật ôm nhau, Tô Lưu Cảnh ngoan ngoãn mặc cho Thương Thiên Kỳ hôn lên trên trán mình, cuối cùng còn lưu luyến không rời nằm ở đó lẩm bẩm kêu tên của anh ta nữa. Chẳng biết tại sao, trong lòng như bốc hỏa, lướt qua lý trí cháy lan ra đồng cỏ.

“Anh!” Tô Lưu Cảnh vốn cho rằng anh đến thăm mình, bởi vì loáng thoáng nhớ được tối hôm qua được anh và Thương Thiên Kỳ đưa mình vào bệnh viện, nhưng không nghĩ tới anh vừa mở miệng lại nói những lời như vậy, giận đến đỏ bừng mặt, đáp: “Mời anh đi cho! Nơi này không hoan nghênh anh!”. Vì gắng sức nói quên cả cái trán vẫn còn đang bị thương, nhất thời đau đến xanh mặt.

Hình Hạo Xuyên bị cô nói vậy, sắc mặt càng thêm khó coi: “Tô Lưu Cảnh, dám khiêu chiến với tôi sao, cô cho rằng bây giờ đã tìm được núi dựa liền tỏ thái độ như vậy với tôi ? !”

Tô Lưu Cảnh đau đến xanh mặt, nắm thật chặt ga giường, làm sao còn để ý đến Hình Hạo Xuyên đang nói cái gì.

Thấy cô không phản bác, Hình Hạo Xuyên liền xem như cô đã mặc nhiên thừa nhận, đôi mắt sắc ngày một sâu hơn, đi đến trước mặt cô, một tay chống lên trên giường nói: “Tô Lưu Cảnh, không cần cố ý chọc giận tôi!”. Cô hẳn đã biết hậu quả của việc cố ý chọc giận anh, nhưng tại sao lại còn làm như vậy!

Tô Lưu Cảnh cắn răng cố nén đau, nhìn Hình Hạo Xuyên bá đạo giam cầm mình, đưa tay dùng sức chống lên ngực anh đẩy ra, nói: “Bỏ tôi ra! Tôi không muốn gặp anh!”.

“Không muốn gặp tôi? Vậy thì cô muốn gặp ai? Thương Thiên Kỳ?”, Hình Hạo Xuyên nghiến răng thô bạo hỏi, tầm mắt tập trung lên thân hình của cô gái dưới người mình. Rõ ràng là bộ đồng phục bệnh nhân mỏng manh nhưng vì đang giãy giụa mà lộ ra một mảnh da thịt trắng mịn, từ khe hở ở giữa hai hàng cúc, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được bộ ngực mềm mại. Dáng vẻ yếu đuối kiều mị, trên gương mặt bởi vì tức giận mà hồng rực lên, lại mang một phong vị quyến rũ khác thường.

Cổ họng của Hình Hạo Xuyên chợt khô khốc, hô hấp nháy mắt trở nên nặng nề, nhưng lại càng thêm tức giận, bàn tay chạm vào quả anh đào mềm mại, nheo mắt âm trầm nói: “Ăn mặc như thế này, rốt cuộc cũng không chờ được nữa mà phải tức tốc quyến rũ người ta lên giường, muốn nhanh chóng củng cố địa vị Thương phu nhân của mình đến vậy sao? !”

Cô gái này lại dám ăn mặc như thế, lại không muốn gặp anh, chẳng lẽ là muốn cho tên Thương Thiên Kỳ kia nhìn sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK